"Được rồi, cô không cần trả lời đâu, trong lòng tự hiểu là được." - Chính Nam mỉm cười tỏa nắng: "Trước hết khôi phục lại trước đi rồi tính những chuyện khác sau."
"Ừm... vậy cũng được." - Mị Nhi phú bà có chút luống cuống: "Tôi... tôi qua bên này minh tưởng một lát, anh... anh cứ... cứ tự nhiên."
"Cứ tự nhiên!?" - Chính Nam cười như không cười nhìn kỹ Mị Nhi phú bà: " Ý cô là... muốn làm gì thì làm sao?"
"Không... không phải!" - Mị Nhi phú bà chạy như trốn qua một góc khác, trọng miệng còn gắt lên: "Không nói với anh nữa, đồ ma quỷ!"