Mặc dù rất không cam lòng, nhưng Cửu U đành phải trở về bên cạnh Chính Nam.
Thông Huyền cũng rút lui, nó hiểu rằng đánh tiếp đã không còn ý nghĩa. Đối phương như người trưởng thành, hoàn toàn nắm chắc bản thân cần làm gì, nên là gì và phải làm gì với trận chiến, còn nó cùng Cửu U không khác gì hai đứa trẻ con chỉ biết lợi dụng ưu thế thân thể và số lượng để đánh bậy đánh bạ, có đánh thêm vài năm nữa kết quả vẫn thế thôi.
Nhìn thấy đối thủ của mình ngưng chiến để rút về, U Huyết Ngục Sư âm thầm thở phào một hơi. Thoạt nhìn có thể cảm thấy nó đánh rất thoải mái, nhẹ nhàng, thế nhưng chỉ mình nó hiểu rõ, cùng lúc chống đỡ hai đại Thần Thú là vất vả cỡ nào.
Trước đó U Huyết Ngục Sư đã bắt đầu cảm thấy gánh nặng lên thân thể, vừa rồi còn phải dùng lượng lớn Đạo và Thần Lực để giải quyết Hỏa Cầu của Cửu U, tiêu hao không thể bảo là nhỏ được.