Theo như đám bình luận bay tiết lộ, đống này mới chỉ là một phần nhỏ quà tặng mà Lục Đình Kiêu tặng Hứa Thanh Hoan thôi đó!
Thế giới của người giàu... thật sự khó mà tưởng tượng nổi.
Việc bất ngờ phát tài thật sự khiến tôi sung sướng phát điên.
Vài ngày đầu, tôi cười tỉnh cả trong mơ.
Mở mắt ra cái là đặt luôn gói cơm đắt nhất trên app, kèm theo trà sữa full topping đắt nhất của Mỗ Tuyết Băng Thành.
Cuộc sống này… càng ngày càng thấy đáng sống hơn rồi đó!
Sống như thế được một tuần, tôi bắt đầu thấy… trống rỗng.
Thế là tôi… đi trả hết tiền vay mua nhà.
Hai tuần sau, tôi lại bắt đầu thấy nhớ cái xe ba bánh của mình kinh khủng.
Nhưng nghĩ lại tôi đã giàu thế rồi, còn bán bánh làm gì nữa?!
Sự giằng co nội tâm này kéo dài chưa tới 24 tiếng, tôi đã lầm bầm chửi đổng, rồi… lồm cồm bò dậy, bắt đầu pha bột.
Vừa khuấy vừa thở dài:
“Cái con người này của mình… chí cầu tiến quá mãnh liệt cũng khổ.”
Sau gần một tháng tạm nghỉ, tôi trở lại với xe bánh kếp thì... trước xe đã xếp một hàng dài nối đuôi.
“Chị nghỉ lâu quá trời, em thèm gần c.h.ế.t luôn á!”
“Lần sau chị có nghỉ thì báo trước một tiếng đi, em tới đây mấy lần đều công cốc!”
“Cuối cùng chị cũng quay lại rồi, con tôi nhắc chị suốt cả tháng trời đó! Ngày nào cũng đòi ăn bánh kếp của chị!”
Những lời trách yêu ấy với tôi mà nói… nghe y như những khúc nhạc từ trời cao ban xuống.
Tôi nhớ ông nội từng nói, lúc ông bệnh nặng:
“Sau này đủ tiền rồi thì đừng bán bánh nữa, con gái con đứa, mở tiệm hoa mà làm cho nhẹ nhàng.”
Nhưng ông ơi, ông thấy không? Bánh của cháu có bao nhiêu người yêu thích, đó chính là giá trị tồn tại của cháu mà!
Làm bánh kếp là ước mơ của cháu, cháu muốn gắn bó với nó cả đời!!
Ba ngày sau, xe bánh kếp của tôi đón một vị khách không mời mà đến.
“Chào cô, cho tôi một cái… loại siêu to khổng lồ, bằng cái đầu người ấy.”
“Được ạ, chị có ăn cay không...”
Nghe giọng thấy quen quen, tôi ngẩng đầu lên là Hứa Thanh Hoan đang mỉm cười nhìn tôi, phía sau còn đậu một cái xe… trông như con cóc vàng to oạch.
“Ăn cay. Không cần hành lá và rau mùi.”
Mắt cô ấy lấp lánh như nước, đẹp đến mức… không giống người thật.
Không giống hôm đó, hôm nay mặt cô ấy không còn sưng như trái đào nữa.
“Bánh kếp của cô ngon thật đấy. Tôi hỏi khắp nơi mới biết được cô bán ở chỗ này.”
Tôi tay vẫn thoăn thoắt tráng bánh, tranh thủ tự hào nhướng mày:
“Chứ còn gì nữa! Tôi Hướng Du Du chưa từng lừa người bao giờ!”
Đúng lúc này, bình luận bay lại hiện lên:
[Ơ kìa, cô Hướng Du Du này càng ngày càng xuất hiện nhiều nhỉ.]
[Vị vua nhặt lộc hôm trước vớ được đống đồ đáng giá cả chục triệu, sao giờ vẫn bán bánh kếp vậy?]
[Cuối cùng bảo bối nhà tôi cũng chịu ăn rồi! Cái bánh nhìn ngon quá, lại thèm nữa rồi… chảy nước miếng jpg]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bánh kếp xong, tôi đưa cho Hứa Thanh Hoan. Cô ấy lấy điện thoại ra:
“Tôi có thể kết bạn với cô không? Sau này thèm bánh, tôi còn tiện liên hệ.”
Tôi lập tức tháo găng tay, chùi bừa tay vào tạp dề, mặt mừng quýnh mở mã quét:
“Không thành vấn đề! Ân nhân, để tôi quét mã chị!”
Thật ra trong lòng tôi vẫn hơi lo, sợ cô ấy đổi ý, muốn đòi lại mấy món đồ đắt tiền kia.
Nhưng sự thật chứng minh, tôi lo xa quá rồi.
Suốt cả tháng sau, cứ ba ngày, cô ấy lại lái con “xe cóc vàng” tới mua bánh kếp.
Và cũng chưa từng nhắc lại chuyện đêm hôm đó.
Học sinh nhập học rồi, tiệm bánh kếp của tôi lại càng đông khách.
“Hôm nay muốn ăn gì nè? Bảng giá đều ghi ở dưới nhé!”
Tôi vừa cúi đầu lau mặt bàn vừa nói.
Tiệm bánh kếp của Hướng Du Du phải ngon và phải sạch. Không sạch không bán!
Nhưng mà... khách hàng im lặng quá lâu.
Tôi nghi hoặc ngẩng đầu, đập vào mắt là… một gương mặt đẹp đến mức người và thần đều phải ghen tị, khí chất toàn thân đều toát lên vẻ quý tộc cao sang.
Tôi ngẩn ra, khoé miệng còn vô thức cong lên một chút.
Trời ơi… nếu người này là chồng mình thì sao nhỉ…
Tôi đang lơ lửng trong bong bóng màu hồng, thì anh ta mở miệng, kéo tôi rớt cái bịch xuống đất:
“Về nhà tôi làm quản gia.”
Giọng lạnh như băng, đầy uy nghiêm, kiểu bá đạo tổng tài không cho ai cãi.