“Đúng, quân tử giữ chữ tín.”
Đôi mắt anh mở to: “Vậy mà cô còn?”
Tôi xòe tay: “Em đâu phải quân tử.”
“Gì cơ?”
“Em là sắc lang.”
Tôi vô tội chớp mắt nhìn anh.
Biểu cảm anh như bị sét đánh.
Hai giây sau, anh tức giận.
“Lâm Ninh, cô còn là con gái không đấy!”
Thật ra tôi muốn đáp lại câu biến thái hơn.
Nhưng nhịn.
Biến thái cũng có giới hạn chứ.
“Vậy em không gọi nữa. Chúng ta còn đi dự tiệc cùng nhau, anh hãy dịu dàng với em chút đi.”
Anh nhíu mày.
“Sao lại vậy?”
“Vì bình thường anh hung dữ quá, làm người khác biết chúng ta yêu nhau, không tốt à?”
Anh nhíu mày sâu hơn.
“Tôi hung dữ?”
Thấy anh không vui, tôi lại nói.
“Ừ, nhưng cũng đẹp trai, làm chồng dẫn đi thì rất có mặt mũi.”
Anh nhìn tôi, sắc mặt không tự nhiên, không nói gì.
Tôi lan man:
“Cho nên em cũng muốn mặc đẹp, để anh có mặt mũi.”
Anh im lặng một lúc.
“…Tùy cô.”
“Anh cũng thấy nên thế đúng không?”
“Tôi nói tùy cô.”
“Nhưng em không có váy đẹp thì sao?”
“Không thể mua à?”
“Em cũng không có tiền.”
Khóe miệng anh co giật, cuối cùng nhận ra mục đích tôi.
“Cô muốn tiền?”
Tôi giả vờ vô tội chớp mắt.
“Có được không?”
“Nếu tôi nói không được thì sao?”
“Chồng ơi đừng vậy mà.”
“…Im đi.”
[...]
Tôi nghe lời anh ngoan ngoãn ngậm miệng, rồi đáng thương nhìn anh.
Lâu lắm anh mới chịu nói,
“Bao nhiêu tiền?”
Tôi nuốt nước bọt.
“Năm triệu.”
“?”
“Lâm Ninh, cô có nghĩ tôi rất ngu không?”
“Huhuhu chồng ơi, người ta thực sự muốn…”
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ follow tui nha, hoặc theo dõi page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc không chán luôn nè :3
“…Im đi!”
Ngày hôm sau, thẻ tôi có thêm năm triệu.
Hệ thống kinh ngạc đến ngây người.
【Giỏi, rất giỏi!】
Tôi tự tin: 【Nam chính cần bao nhiêu tiền thì chắc chắn đủ rồi.】
Nhưng hệ thống không đồng tình.
Nó hỏi trầm giọng: 【Váy mà ký chủ muốn mua thì sao?】
Tôi thản nhiên: 【Còn mua gì nữa, thuê đại một bộ là được rồi.】
Nhưng hệ thống bảo: 【Đại tiểu thư không bao giờ thuê lễ phục đâu.】
【Đây là OOC nghiêm trọng, không được phép.】
Tôi ngơ ngác.
【Vậy bây giờ làm sao?】
【Đại tiểu thư phải mua mẫu mới nhất mùa này, hàng cao cấp.】
Tôi dò hỏi: 【Bao nhiêu?】
【Chưa đến một triệu.】
Tôi thở phào.
Ngay lập tức, nó nói tiếp: 【Nhưng cần trang sức đi kèm lễ phục nữa.】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi dò hỏi: 【Bao nhiêu?】
【Hai ba triệu thôi.】
Tôi: 【…】
Hệ thống này rõ là đang đùa tôi!
Nó vội nói: 【Không sao, lại nhờ chồng cô xin thêm một triệu nữa là được, đã rất gần rồi.】
Một triệu là số nhỏ lắm sao?
Tôi liều mạng với đám người giàu có kia!
Nhưng không còn cách nào.
Hệ thống của tôi ngoài việc giao nhiệm vụ thì chẳng có chút trợ giúp nào.
Có liều mạng cũng vô ích.
Tôi đành hỏi quản gia lịch trình Tạ Cận.
Quản gia nhìn tôi rất vui mừng.
“Hôm nay là ngày làm việc, thiếu gia đi làm rồi.”
Đi làm?
Có vẻ có cơ hội đây rồi.
Tôi nhắn tin cho Tạ Cận.
【Oioi nhóc con, đến giờ cơm trưa rồi, em nghĩ anh cần phần cơm đậm tình thương hả? Oioioi (hải cẩu vỗ bụng)】
Anh hồi đáp sau một lúc.
【Không cần.】
【Nhưng em đã có mặt dưới lầu công ty rồi đó. #Đángthương #Đángthương】
Hừ hừ, tiên trảm hậu tấu.
Tạ Cận không kịp phản ứng.
【?】
Tôi hỏi tiếp: 【Em có thể lên tìm anh không ạ?】
Anh phản đối: 【Không.】
【Em đang ở thang máy rồi ����.】
Tạ Cận: 【…】
Trong văn phòng, hai chúng tôi mắt to trừng mắt nhỏ.
Anh hỏi trước: “Sao cô lên đây được?”
Công ty anh cửa ra vào từng lớp, không phải nhân viên thì không lên lầu.
Tôi thành thật: “Em nhờ người đưa em lên.”
“Tại sao họ lại đưa cô lên?”
“Em nói em là Diệp Ninh.”
“Tại sao nói Diệp Ninh thì được lên?”
“Bởi vì Diệp Ninh là vợ anh.”
Anh ngửa đầu.
“Cái quái gì vậy!”
Tôi giải thích: “Anh không biết sao? Mặc dù hôn ước chúng ta chỉ có hai nhà biết, nhưng từ khi em nói với Dư Niệm, tin tức đã lan ra ngoài.”
Anh im lặng, suy tư, rồi yên lặng như ngủ say.
Không, không hẳn ngủ say, chỉ là nhắm mắt, vã mồ hôi.
Tôi đặt hộp cơm mang đến bàn anh.
“Sao vậy? Em sợ anh không có thời gian ăn nên đặc biệt mang cơm cho anh, anh như vậy em hơi buồn.”
Trong hộp có hai quả trứng ốp la hình trái tim to và mặt cười.
Anh ngẩng đầu nhìn tôi.
Nín một lúc, nói: “Tôi không có ý đó.”
Tôi không để ý, tự tay bày đồ ăn.
“Thôi được rồi, em biết anh không thích em.”
“Không sao, nếu anh muốn đền bù, cứ coi như em đưa đồ ăn, cho em chút tiền ship là được.”
Anh ngồi trên ghế công thái học, định nói.
“Không phải, tôi…”
“…Thôi đi.”
“Bao nhiêu?”
Tôi chớp mắt.
“Một vạn có quá đáng không?”
Anh lại im lặng.
“Rốt cuộc cô đến làm gì?”
Tôi chân thành:
“Đến quan tâm anh đó.”
Anh nghi ngờ, rõ là không tin.
Chưa kịp bày tỏ, bên ngoài đột nhiên ồn ào.
“Ai dám cản tôi? Ai dám cản tôi!”
“Anh Cận, anh Cận có ở đây không? Anh Cận!”
Trong lúc hỗn loạn, một cô gái thời thượng xông vào.