1
"Đại đội trưởng, dùng loại t.h.u.ố.c này xuống, ngay cả lợn nái cũng mất nửa cái mạng. Năm xưa anh vì muốn Bạch Linh gả cho người mình yêu nên đã làm hại thân thể chị dâu, bây giờ hai người đã kết hôn rồi, thì chuyện này là sao nữa?"
"Hơn nữa, bố mẹ ruột của chị dâu vẫn luôn tìm kiếm chị ấy, anh cứ tự ý giữ lại thư thế này, lỡ như bị điều tra ra, anh đang đùa giỡn với tương lai của chính mình đấy."
Trong làn khói t.h.u.ố.c lượn lờ, Tưởng Hữu cười một cách u buồn, tiếc nuối.
"Tương lai? Cậu biết vì sao tôi liều mạng gây dựng tương lai không? Chỉ vì muốn Linh Linh theo tôi mà không phải chịu khổ."
"Bạch Hòa sinh con, thêm một miệng ăn, cô ta tiêu thêm một xu thì Linh Linh sẽ mất đi một xu."
"Bây giờ cô ấy đã gả cho người mình thích rồi, điều duy nhất tôi có thể làm là tìm cho cô ấy một gia đình tốt khác. Không thể làm vợ chồng, tôi sẽ dùng cả mạng mình để bảo vệ cô ấy cả đời."
Bác sĩ quân y vẫn không ngừng khuyên nhủ anh:
"Mạng người là quan trọng nhất, hay là xin cấp cho chị dâu một liều t.h.u.ố.c nhập khẩu đi."
Tưởng Hữu xoa xoa vầng trán:
"Phần t.h.u.ố.c của tôi phải để dành cho Linh Linh dùng. Lỡ cô ấy có đau đầu sổ mũi, Bạch Hòa thì khỏe như trâu, không sao đâu."
"À, chuyện bức thư, cậu đừng có nhiều lời, nếu không thì đừng làm anh em nữa."
Tôi đứng cứng đờ bên ngoài, cảm giác như có tiếng "ầm" lớn vang lên trong đầu. Phản ứng đầu tiên của tôi là chạy trốn.
Rõ ràng người làm sai không phải tôi, nhưng tôi vẫn chỉ muốn chạy.
Tôi chạy ngày càng nhanh, gió lạnh thổi ngược vào như muốn x.é to.ạc lồng ngực.
Về đến phòng ký túc xá, tôi dùng lưng chặn cửa, thở ra một hơi đục ngầu rồi trượt dọc theo cánh cửa, ngã quỵ xuống.
Hóa ra, kẻ súc vật đã xâm hại tôi trước ngày cưới chính là anh ta, chỉ để tôi phải nhường chỗ cho Bạch Linh.
Sau chuyện đó, tôi không biết đã chà rửa bản thân bao nhiêu lần, không chỉ một lần căm hận vì sao mình lại bất cẩn đến thế, vì sao lại đi qua cánh đồng ngô.
Tôi luôn cảm thấy mình dơ bẩn, không xứng với anh ta, đã hủy hoại tiền đồ của anh. Tôi sống ở khu gia binh một cách dè dặt, ở nhà chồng thì như đi trên băng mỏng.
Không ngờ, tất cả mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của anh ta.
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Bây giờ, bố mẹ ruột của tôi tìm về, anh ta lại còn muốn Bạch Linh đổi thân phận của tôi để hưởng phúc.
Trong mắt anh ta, Bạch Linh là tiên nữ, mọi điều tốt đẹp đều phải dành cho cô ta. Còn tôi, tôi chẳng khác gì một con lợn nái, ngay cả phá t.h.a.i cũng chỉ xứng dùng t.h.u.ố.c thú y.
Đây chính là người chồng gương mẫu của tôi, là chiến sĩ điển hình "yêu vợ" của đơn vị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi vừa khóc vừa bật cười, cười vì sao mình lại ngốc nghếch đến thế, lại thực sự nghĩ rằng số phận đã ưu ái tôi một lần.
Tôi không biết mình đã ngồi trong bóng tối bao lâu thì anh ta mới rón rén trở về, bật đèn lên và tỏ vẻ kinh ngạc.
"Tổ tông, sao sắc mặt em lại tệ đến thế?"
"Có phải em lại khó chịu rồi không? Em muốn ăn gì, mai anh bảo lính nấu ăn làm cho, không thì anh xin nghỉ phép ra ngoài mua."
Nói rồi, anh ta khẽ búng vào bụng tôi.
"Thằng nhóc hư, dám hành hạ vợ anh thế này, chờ mày ra đời xem anh có đ.á.n.h vào m.ô.n.g mày không."
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, không nói một lời.
Anh ta cảm thấy mình nói năng không hợp, vội vàng cười xòa với tôi:
"Vợ ơi, anh không có ý đó đâu, con nào cũng như con nào mà, anh không hề coi thường con gái."
Anh ta thật sự giỏi diễn xuất, có phải anh ta đã diễn đến mức chính mình cũng tin vào vai diễn đó rồi không?
Thấy tôi vẫn buồn bã không vui, anh ta nắm lấy tay tôi và đ.á.n.h nhẹ lên mặt mình.
"Để anh chừa tội nhiều lời, vợ ơi, em đ.á.n.h anh đi, đừng giận anh mà được không?"
"Lát nữa bác sĩ quân y sẽ đến tiêm cho em một mũi t.h.u.ố.c dưỡng thai, em xem em gầy guộc đến mức nào rồi này."
Đầu ngón tay tôi lạnh buốt, tôi muốn đấu tranh lần cuối cùng vì đứa con.
"Không tiêm có được không? Em thấy cơ thể em rất khỏe mạnh, sinh xong em sẽ đi kiếm công điểm ngay."
Anh ta cứng đờ người trong chốc lát, sau đó thân mật gãi nhẹ mũi tôi, nhưng giọng điệu lại vô cùng kiên quyết.
"Đã là mẹ rồi, sao còn bướng bỉnh thế. Chẳng lẽ anh lại không nuôi nổi hai mẹ con em sao?"
Anh ta vẫy tay, bác sĩ quân y bước vào. Dường như sợ tôi phản kháng, anh ta ôm chặt tôi vào lòng, ra hiệu cho bác sĩ làm nhanh lên.
Anh ta đã dọn sẵn một con đường tốt đẹp như vậy cho Bạch Linh, tại sao lại không thể dung thứ cho đứa con của tôi?
Chẳng lẽ chỉ vì đứa bé mang một nửa dòng m.á.u của tôi, nên không xứng đáng tiêu tiền của anh ta sao?
Tôi nhắm mắt lại, nước mắt tuôn rơi như mưa.
Đã như vậy, tôi sẽ thành toàn cho anh ta.