Tôi Hối Hận Khi Thiếu Tướng Cưới Tôi Về Chỉ Vì Cô Thanh Mai Của Anh !

Chương 3



3

Vừa bước ra khỏi bếp, mẹ chồng đã là người đầu tiên hét toáng lên.

"Ôi giời ơi, xui xẻo c.h.ế.t tôi rồi! Đầu năm đầu tháng mà thấy máu, cái đồ xúi quẩy! Cái mùi tanh tưởi này là mày muốn câu dẫn ai hả!"

"Còn không mau cởi ra! Để mày dây m.á.u ra cái ga trải giường mới thay của tao xem tao có lột da mày không!"

Tôi đứng trên sàn nhà lạnh lẽo thay quần, không dám bước lên giường. Lại phải lê tấm thân nặng trĩu ra bờ sông giặt quần áo mùa đông cho cả nhà già trẻ.

Không ngờ, trong lùm cây nhỏ, tôi lại thấy một đôi nam nữ đang quấn quýt bên nhau. Tưởng Hữu mắt đỏ ngầu đè Bạch Linh dưới thân.

"Linh Linh ngoan, em đừng câu dẫn anh nữa. Đây là thứ quý giá nhất của em, anh không thể lấy đi được."

"Anh lấy đi rồi, sau này em lấy chồng thì phải làm sao?"

Bạch Linh bĩu môi, quần áo đã nửa cởi, dùng tay vẽ vòng tròn trên người anh ta.

"Vậy anh Hữu không muốn sao?"

Tay Tưởng Hữu nắm chặt rồi lại thả lỏng, anh ta nghiến răng thốt ra một câu:

"Anh không thể hủy hoại em."

Hóa ra, anh ta cũng biết đây là thứ quý giá nhất của một cô gái. Vậy mà tại sao anh ta lại có thể dễ dàng hủy hoại tôi đến thế!

Những móng tay sắc nhọn đ.â.m thủng lòng bàn tay tôi, đến mức rướm máu. Tôi hận không thể lao ngay vào bóp cổ cặp cẩu nam nữ đó.

Nhưng tôi sắp rời đi, không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tôi mặc kệ động tĩnh trong rừng, trở về nhà. Không lâu sau, Tưởng Hữu cũng quay về.

Vừa về đến, anh ta đã hấp tấp muốn làm chuyện đó với tôi. Tôi lạnh lùng đẩy anh ta ra.

"Hôm qua em vừa sẩy thai, hôm nay không tiện."

Sắc mặt anh ta lập tức trở nên lãnh đạm.

"Làm bộ làm tịch."

Trước đây, tôi chưa bao giờ từ chối anh ta, dù đang có kinh nguyệt. Tôi từng nghĩ đó là vì anh ta quá yêu tôi.

Nhưng hôm nay tôi mới hiểu, anh ta chỉ dùng tôi để giải tỏa d.ụ.c vọng.

Vài phút sau, tôi nghe thấy tiếng động bên ngoài. Nhìn qua khe cửa, tôi thấy.

Anh ta đang tự giải tỏa trước quần áo của Bạch Linh.

Và Bạch Linh, như một bóng ma, lẻn vào phòng tôi từ cửa sau để khoe khoang.

"Hôm nay chị thấy rồi chứ? Anh ấy thà tự nhịn đến c.h.ế.t cũng không muốn chạm vào em đấy."

"Hơn nữa, em nghe anh Hữu nói rồi. Dù chị đang có kinh nguyệt, chị vẫn cứ sấn sổ phục vụ anh ấy. Sao chị lại hèn hạ đến thế hả?"

Nói xong, cô ta lại lấy ra một mảnh vải dính máu, quăng thẳng vào mặt tôi.

"Anh Hữu đặc biệt mang về cho em xem đấy, anh ấy nói rằng anh ấy đã hoàn thành nhiệm vụ rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong tích tắc, m.á.u toàn thân tôi dồn hết lên đỉnh đầu. Cô ta vẫn còn đang tự mãn giải thích:

"Chị biết vì sao khối thịt thối rữa trong bụng chị không còn nữa không? Vì nó không xứng được sinh ra để xài tiền lương của anh Hữu tôi! Tôi mới là em bé ngoan của anh Hữu cơ."

"Khối thịt thối đó hình như được bốn tháng rồi nhỉ? Tay chân nhỏ xíu đã biết cử động rồi đấy. Chị có biết nó đang ở đâu không?"

"Đại Hoàng ăn ngon miệng lắm."

Tôi gần như không thể tin vào tai mình. Tưởng Hữu vì muốn làm hài lòng Bạch Linh, lại đối xử với t.h.i t.h.ể con mình như vậy!

Tôi chưa kịp tát một cái, Bạch Linh đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay tôi, rồi thuận thế ngã ngửa ra sau.

"Anh Hữu, cứu em!"

Tưởng Hữu kinh hoàng, ôm chầm lấy Bạch Linh vào lòng, rồi tiện tay giáng thẳng một cái tát vào mặt tôi, gầm lên giận dữ:

"Cô không thể dung thứ cho Linh Linh đến thế sao? Có phải cô vẫn còn tơ tưởng đến người tình cũ của cô không!"

Đây là lần đầu tiên kể từ khi kết hôn, anh ta động thủ với tôi. Tiếng ù ù trong tai tôi phải rất lâu sau mới ngớt.

Tưởng Hữu kéo tóc tôi, kéo tôi đến trước mặt Bạch Linh như một con thú hoang không hề kiêng nể.

"Xin lỗi Linh Linh đi!"

Xin lỗi? Tôi không biết mình có lỗi gì, lỗi lớn nhất chính là đã quen biết cặp cẩu nam nữ này.

Nghĩ đến đây, tôi không thể chịu đựng thêm được nữa.

"Tôi không sai!"

Lời vừa dứt, Tưởng Hữu lập tức đá mạnh một cú vào bụng dưới của tôi.

Cơn đau dữ dội khiến linh hồn tôi run rẩy. Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta.

"Tưởng Hữu, năm xưa anh nói sẽ giúp tôi bắt kẻ đã hãm hại tôi, anh đã tìm thấy chưa?"

Anh ta quay đầu đi một cách khó chịu, đáp lại:

"Chuyện đáng xấu hổ như vậy, cô nhất thiết phải làm cho mọi người đều biết sao? Cô sao lại ích kỷ đến thế, cô còn nghĩ đến mặt mũi của tôi không!"

Tôi lại truy vấn một câu nữa.

"Vậy tiền lương của anh, rốt cuộc một tháng là bao nhiêu?"

Nghe câu này, mặt Tưởng Hữu hoàn toàn sa sầm xuống.

"Đây là chuyện cô nên quản sao? Chính vì ngày nào cô cũng tâm tư sâu xa như vậy nên con bé mới không giữ được!"

Tôi cuộn tròn trên sàn nhà. Giờ phút này, tôi lại bắt đầu cảm thấy may mắn, may mắn vì đứa bé đã bị bỏ đi ngày hôm qua. Thật tốt, thật tốt.

Máu dưới thân tôi lại bắt đầu loang ra thành vệt lớn. Trong mắt Tưởng Hữu thoáng hiện lên một tia bối rối rõ rệt.

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Anh ta vừa định đỡ tôi dậy, thì Bạch Linh cũng ôm bụng kêu lên.

"Anh Hữu, bụng em cũng đau quá."

Không ngoài dự đoán, Tưởng Hữu lại chọn Bạch Linh. Còn tôi, tôi khó khăn tự mình đứng dậy. Ai bảo tôi khỏe như một con trâu cơ chứ.