Tôi Hối Hận Khi Thiếu Tướng Cưới Tôi Về Chỉ Vì Cô Thanh Mai Của Anh !

Chương 9



9

Tôi chỉ tập trung vào việc học hành để có thể tham gia kỳ thi Đại học, không ngờ lại gặp lại Tưởng Hữu.

Tuy nhiên, anh ta có địa chỉ của bố mẹ ruột tôi, nên việc tìm thấy tôi cũng không có gì lạ.

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Tôi thấy người đến là anh ta, bèn lập tức đóng cửa từ chối tiếp. Anh ta dùng tay chặn lại, tôi không hề do dự kẹp mạnh cánh cửa xuống.

Móng tay anh ta ngay lập tức chuyển sang màu tím bầm, khóe miệng anh ta gượng cười một cách khó coi.

"Hòa Hòa, anh cuối cùng cũng tìm thấy em rồi."

"Anh vẫn chưa ký vào đơn ly hôn. Về với anh đi, anh thề sau này sẽ đối xử tốt với em."

Thấy tôi không phản ứng, anh ta như dâng hiến bảo vật, lấy ra một mảnh vải dính máu.

"Em xem, những gì Bạch Linh nợ em, anh đã bắt cô ta trả lại rồi."

Nhìn mảnh vải đó, tôi mơ hồ đoán được điều gì đã xảy ra, rồi đột nhiên nôn khan. Anh ta đã bắt Bạch Linh phải chịu đựng chuyện đó!

Tôi không muốn nói thêm với anh ta một lời nào, đóng cửa và định đi vào trong. Nhưng anh ta cứ đứng chờ mãi ở ngoài cửa.

Đến đêm, tuyết bắt đầu rơi. Anh ta đứng trong sân như một tượng băng bị đóng cứng. 

Những người qua lại đều chỉ trỏ. Tôi không muốn bố mẹ phải chịu lời dị nghị nên đành xuống lầu gặp anh ta.

Răng anh ta va vào nhau run lẩy bẩy, thấy tôi thì ánh mắt bừng lên hy vọng.

"Hòa Hòa, anh biết mà, em không nỡ. Em về với anh đi, chúng ta sẽ sinh một đứa con khác, sống thật tốt."

Tôi chưa kịp nói gì, mẹ tôi đã lao ra, dùng chổi quật đuổi anh ta đi.

"Cái thứ nhà quê ở đâu ra, dám đến làm phiền gia đình tao! 

Con gái tao là hòn ngọc quý trong lòng bàn tay, đi về quê với mày sao? Tự soi gương đi xem mày là cái thá gì!"

"Hơn nữa, đừng có dùng cái giấy đăng ký kết hôn gì đó ra mà nói! Thân phận trước đây của con gái tôi căn bản không được tính. 

Trong sổ hộ khẩu không hề có tên đó, cút đi đâu thì cút!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Người mẹ vốn dĩ hiền lành, thanh lịch của tôi, vì con gái mà trở nên đanh đá, quyết liệt như vậy.

Thế nhưng, thân phận của Tưởng Hữu dù sao cũng nhạy cảm, tôi sợ anh ta sẽ trả thù gia đình tôi.

Tưởng Hữu run rẩy phủi lớp tuyết trên người, trừng mắt nhìn mẹ tôi.

"Việc hợp pháp hay không không phải do bà nói là được! Hôn nhân của chúng tôi đã được đơn vị phê chuẩn!"

Lời anh ta vừa dứt, bố tôi đã mặc quân phục bước ra.

"Vậy xem lời tôi nói có được tính hay không!"

Tưởng Hữu thấy quân phục trên người bố tôi, lập tức đứng thẳng người nghiêm trang. Tôi cũng há hốc miệng, bố tôi, hóa ra lại giỏi giang đến thế sao?

Có bố tôi chống lưng, tôi cũng cầm lấy chổi quật vào người Tưởng Hữu.

"Anh còn mặt mũi nào đến tìm tôi? Anh hủy hoại tôi một lần chưa đủ, còn muốn hủy hoại tôi lần thứ hai, thứ ba sao?"

"Anh lấy tư cách gì mà nói yêu tôi? Là dựa vào việc anh hủy hoại tiền đồ của tôi, hay là dựa vào việc anh vì Bạch Linh mà bắt tôi phải đói bữa no bữa, hay là mặc kệ cho bà mẹ chồng lão yêu bà kia hành hạ tôi?"

"Hôm nay anh nghe cho rõ, tôi cả đời này cũng không muốn gặp lại anh, không muốn có bất cứ quan hệ nào với anh nữa."

"Dù tôi có c.h.ế.t, anh cũng đừng đến khóc lóc đưa tang, tôi sợ anh làm bẩn đường luân hồi của tôi!"

Tưởng Hữu cười khổ, lùi lại hai bước.

"Em... em hận anh đến mức đó sao?"

Tôi không quay đầu lại, lớn tiếng hét lên:

"Đúng vậy, đúng vậy! Tôi chỉ mong anh c.h.ế.t ngay lập tức!"

Nói xong, tôi khoác tay bố mẹ đi lên lầu, không còn bận tâm đến sống c.h.ế.t của anh ta nữa.

Không biết anh ta đã đứng ở dưới lầu bao lâu, cuối cùng, anh ta khẽ thốt lên:

 

"Anh sẽ chuộc tội cho em, Hòa Hòa."