Tôi Không Muốn Làm Con Rối Nữa
Dì tôi mắng cô ta não bị lừa đá.
Mắng mãi mắng mãi… rồi phát hiện, hình như thật sự có vấn đề về đầu óc.
Cô ta thà trốn về nhà chồng tương lai, suốt ngày bám lấy bà mẹ chồng tâm lý, chứ nhất quyết không chịu quay lại nhà họ Chân.
Còn ba nuôi? Gần Tết, tiệc tùng khắp nơi, nửa tháng nay chẳng thấy bóng dáng.
Thế là… chuyện hôn lễ của Chân Ngọc Kiều rơi thẳng vào tay mẹ nuôi.
Thật đáng thương.
Ban ngày mẹ nuôi phải theo cô ta đi chọn váy cưới, đặt thiệp mời, giám sát công ty tổ chức tiệc.
Tối đến… lại bị bắt tâm sự tới khuya, gỡ rối tâm lý.
Chỉ trong một tháng, mẹ sụt liền 10 cân.
Khi tôi trở về, nhìn thấy vành mắt thâm đen của mẹ nuôi, xót xa không chịu nổi.
Có lẽ cảm nhận được sát khí trên người tôi, Chân Ngọc Kiều lập tức tính chuồn.
Tôi đuổi theo từ sau, áp giải cô ta về phòng.
Cô ta kêu gào thảm thiết:
“Mẹ ơi! Mẹ cứu con với!”
Mẹ nuôi do dự một chút, rồi rất biết điều… đóng cửa lại giùm tôi.
Tôi ném cô ta lên giường, chui vào chăn và đánh tơi tả:
“Còn làm loạn nữa không?! Còn loạn nữa không?!”
“Chỉ là lấy chồng thôi, có đáng sống dở c.h.ế.t dở như thế không?! Anh ta không yêu cô thì sao? Cô c.h.ế.t à?!”
Lúc đầu, cô ta vẫn cứng đầu:
“Chết! Em sẽ chết!”
Đến khi bị tôi đè ra không thở nổi, mới đổi giọng.
Lúc đó tôi mới chịu tha.
Tôi nằm bên cạnh cô ta, tay gối đầu, giọng nghiêm túc mà đầy chị đại:
“Đừng lấy việc một người đàn ông có yêu mình hay không làm chuyện sống còn. Hắn không yêu cô, chẳng phải cô vẫn sống tốt đó à?”
Chân Ngọc Kiều chôn mặt vào gối, giọng nghẹn ngào:
“Nhưng… người ta đều nói… Nếu chồng không yêu mình thì hôn nhân chẳng bao giờ hạnh phúc. Chị à… em muốn anh ấy yêu em.”
Thuyết phục không xong, tôi đổi cách tiếp cận:
“Vậy hỏi thật, cô đính hôn với hắn vì yêu à?”
Cô ta suy nghĩ một lúc, rồi thành thật trả lời:
“Không… Chỉ là… em muốn giành phần thắng.”
“Thế giờ không muốn thắng nữa à?”
“Không muốn thì bỏ đi, để chị cưới thay cho. Chị chẳng sợ bị anh ta không yêu đâu.”
Cô ta bật dậy khỏi giường:
“Không được!!”
Mắt trừng trừng nhìn tôi như tôi sắp cướp đi báu vật.
Vấn đề để ở đây không phải là cướp đi cái gì mà là "dám cướp đồ của cô ta", là việc cô ta không thể chấp nhận.
Tôi cũng trừng lại:
“Cô mà còn làm mình làm mẩy, tới ngày cưới, tôi đến phá lễ, cướp chú rể cho xem!”
Từ hôm đó, Chân Ngọc Kiều bớt làm loạn hẳn.
Chuyển sang dính chặt lấy Hứa Tùng Sơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi lập tức báo tin vui cho dì, rồi lễ phép mời bà về nhà lại.
Bà còn ra vẻ:
“Không có tôi, nhà họ Chân vẫn vận hành tốt chứ?”
Tôi bèn giả vờ than nghèo kể khổ:
“Không có dì, cả nhà rối tung cả lên, không ai gánh nổi!”
Cuối cùng bà mới chịu quay về.
Dì quay lại, mẹ nuôi được giải thoát, tinh thần cũng phấn chấn hơn hẳn, nụ cười cũng nhiều hơn.
Khi tinh thần thư giãn, thời gian trôi… cũng nhanh hơn.
Thoắt cái, Tết rộn ràng đã qua, và… đến ngày cưới của Chân Ngọc Kiều rồi.
Đám cưới diễn ra rất suôn sẻ.
Cô dâu xinh đẹp, chú rể đẹp trai.
Chỉ là… chú rể từng là vị hôn phu cũ của tôi, nên không tránh khỏi vài lời bàn tán nhỏ nhỏ.
Tiếng xì xào quá bé, tôi giả vờ… nghe không thấy gì cả.
Khi nghi thức đến đoạn cô dâu chú rể đứng trước MC thề nguyện, tôi đột nhiên cảm thấy có ai đó đứng cạnh mình.
Ngẩng đầu nhìn lên là Giang Tư Mẫn.
Tôi giật mình: Sao anh ta lại tự đến được?
Nghĩ lại… với tính cách của anh ta, chắc chắn không thể tự xuất hiện ở đây đúng lúc thế này.
Quay đầu nhìn quanh thì quả nhiên, Cố Phán Tư cũng có mặt, đứng cách đó không xa.
Ba nuôi biết tin sớm nhất, đã vội vàng chạy tới tiếp đón.
Cố Phán Tư không muốn làm gián đoạn hôn lễ, chỉ gật đầu nhẹ với ba nuôi, xem như chào hỏi.
Ngay sau đó, điện thoại tôi nhận được tin nhắn từ bà:
“Tư Mẫn giao cho cháu.”
Nhắn xong, bà rời đi luôn.
Sau này, chuyện này bị dì Lưu vô tư kể lại cho tôi như một chuyện cười.
“Ôi, Ngọc Mãn à, cô không biết đâu. Vừa ăn Tết xong, Tư Mẫn đã đòi tìm cô!
“Lúc đó cả ông ngoại cậu ấy cũng có mặt! Cậu ấy cứ gào: ‘Mãn Mãn! Mãn Mãn! Mãn Mãn!’ Ai dỗ cũng không nín nổi!”
“Cuối cùng… mẹ cậu ấy đành chịu thua, mới quyết định đưa tới cho cô đó~”
Tôi nghe mà toát mồ hôi lạnh.
Liệu… nhà họ Giang có biết chuyện năm xưa giữa tôi và Cố Nghiêu không nhỉ?
Để chắc chắn, tôi cẩn thận dò hỏi, bóng gió nhắc đến.
Dì Lưu phẩy tay:
“Chuyện nhỏ! Nhà đó ai cũng cưng cậu ấy hết, chẳng ai để bụng đâu!”
Rồi bà nhìn tôi đầy ẩn ý, nghiêng đầu hỏi dò:
“Thế… cô còn nhớ nhung Cố Nghiêu không?”
Tôi lập tức xua tay:
“Không không không! Con không đủ sức gánh nổi người như anh ta đâu!”
Dì Lưu lúc ấy mới cười hài lòng.
Cứ thế, tôi tiếp tục làm trợ lý cho Giang Tư Mẫn thêm nửa năm trong yên bình.
Còn một tháng nữa là đúng một năm.
Mà đúng lúc đó Cố Nghiêu bất ngờ hoãn lễ cưới.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com