Tôi Không Muốn Làm Con Rối Nữa

Chương 12



Tôi lắc đầu:

“Lúc diễn tập, đến lần thứ năm cậu ấy mới nói được.”

Tư Mẫn xử lý ngôn ngữ chậm, nhưng không có nghĩa là không hiểu.

Chỉ cần thời gian.

MC hỏi lần thứ ba.

Lần này, Tư Mẫn mở miệng:

“Đồng ý… đồng ý… đồng ý…”

Tôi thấy anh ấy lại sắp hóa thân thành máy phát lặp, vội nắm tay anh ấy lại.

Anh ấy được trấn an, không lặp thêm nữa.

MC thở phào nhẹ nhõm.

Rồi ông ấy quay sang tôi, đọc lời thề.

Tôi bình tĩnh đáp:

“Tôi đồng ý.”

Sau đó là trao nhẫn cưới.

Mọi thứ… trôi chảy đến không thể tin được.

Không ai cướp dâu, không ai bỏ chạy.

Ngày hôm ấy, tôi và Giang Tư Mẫn chính thức trở thành vợ chồng.

Trong khoảnh khắc thiêng liêng ấy, tôi âm thầm cầu nguyện:

“Mong những ngày tháng sau này sẽ bình yên, lặng lẽ trôi qua.”

“Và mong rằng… tôi sẽ không bao giờ dính dáng đến Cố Nghiêu nữa.”

Câu chuyện giữa tôi và anh ta… lẽ ra nên hạ màn từ lâu rồi.



Đêm tân hôn.

Tin đồn đúng là không thể tin được.

Giang Tư Mẫn hoàn toàn… ổn.

Trước đây tôi từng nghĩ anh ấy không hiểu “kết hôn” là gì.

Tôi cũng không định ép buộc nếu anh ấy không thích ngủ chung, tôi có thể chấp nhận chuyện ngủ riêng cả đời.

Thế mà… vừa bước vào phòng tân hôn, anh ấy đột nhiên quay sang bảo tôi:

"Em cởi đồ."

Là thật đấy.

Lần đầu tiên, anh ấy nói được một câu ba chữ!

Thấy tôi đơ người, anh còn tự mình ra tay, vừa kéo áo tôi vừa lẩm bẩm:

“Cởi… cởi…”

Lúc đó, nửa con người “mẫu tính” trong tôi muốn khóc:

Ai dạy con tôi hư thế này?!

Còn nửa kia người phụ nữ trưởng thành trong tôi thì âm thầm ăn mừng:

Hay lắm, khỏi phải làm goá phụ sống mòn mõi rồi!

Một năm sau đám cưới, cũng là lúc mẹ nuôi và Chân Ngọc Kiều đều đã yên bề gia thất…

Bệnh trầm cảm của mẹ nuôi đột nhiên trở nặng.

Nhưng ba nuôi giấu nhẹm, cho đến khi bà tự sát lần nữa, mọi chuyện mới vỡ lở.

Tôi và Chân Ngọc Kiều vội vã chạy đến bệnh viện…

Thì bắt gặp một cảnh tượng khó tin:

Một người phụ nữ còn rất quyến rũ, đang dắt theo một cậu bé 8, 9 tuổi, đứng trong phòng bệnh.

Người phụ nữ đang dạy cậu nhóc gọi người:

“Tiểu Kiệt, đây là cô cả, gọi cô đi con.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chỉ cần một ánh nhìn, tôi hiểu ngay vì sao bệnh mẹ nuôi lại nặng thêm.

Tôi lập tức bước lên, đẩy hai mẹ con kia ra.

“Ai cho mấy người tới đây? Cút ra ngoài!”

Người phụ nữ vùng vẫy:

“Bỏ ra! Cô tưởng mình là ai?”

“Một đứa con nuôi giả danh tiểu thư mà cũng lên giọng với tôi?!”

Chân Ngọc Kiều vẫn chưa hiểu chuyện gì, hỏi tôi:

“Chị, bà này là ai?”

Tôi nhìn cô ta, lạnh lùng nói:

“Trợ lý riêng của ba. Cũng là nhân tình của ổng. Còn thằng bé hẳn kia là con riêng.”

Chân Ngọc Kiều sững sờ:

“Ba ngoại tình á?! Con đàn bà c.h.ế.t tiệt! Để tôi dạy cho một trận!”

Nói rồi, cô ta xông lên tát người phụ nữ kia, nắm tóc, đập liên hoàn, miệng không ngừng chửi rủa.

Cậu bé sợ quá, khóc oà lên.

Mẹ nuôi ban nãy còn thất thần nhìn ra cửa sổ, nghe ồn ào trong phòng mới giật mình quay lại.

Thấy chúng tôi đang ẩu đả, bà cố gắng ngồi dậy ngăn:

“Ngọc Kiều… Ngọc Mãn… Đừng đánh nữa…”

Tôi vội đỡ mẹ nằm lại, nhìn Chân Ngọc Kiều vẫn đang đánh hăng say, liền dặn:

“Kiều, ra ngoài xử lý. Đừng để mẹ sợ.”

Cô ta quay lại gật đầu:

“Không sao đâu mẹ, con đánh quen rồi. Ở quê con đánh suốt, có chừng mực mà!”

Nói xong, lôi người đàn bà kia ra khỏi phòng bệnh.

Tôi đóng cửa lại, cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Tôi quay sang mẹ, hỏi nhỏ:

“Ba… định nhận lại con riêng à?”

Mẹ gật đầu, giọng nghẹn ngào:

“Mẹ xin lỗi… Bọn họ tới quấy rối suốt, mẹ thật sự không chịu nổi nữa…”

Tôi nắm tay bà, nhẹ nhàng an ủi:

“Mẹ à, chúng con đã lớn rồi, thứ mình muốn đã có thể tự tay lấy được.”

“Mẹ không cần phải khổ tâm như vậy nữa.”

“Mẹ là tài sản quý giá nhất của chúng con.Nếu mẹ xảy ra chuyện… Con và Kiều sẽ không còn mẹ nữa.”

Tôi bàn bạc với Chân Ngọc Kiều, tôi sẽ đưa mẹ nuôi đi, cô ấy ở lại Dung thành để giành lại tài sản.

“Chúng ta có nhà họ Hứa và nhà họ Giang chống lưng, không cần phải sợ bọn họ.”

Chân Ngọc Kiều gật đầu, kiên định:

“Chị yên tâm, đồ của chúng ta, không cho ai chiếm được một xu nào.”

Tôi khẽ động viên vài câu, rồi dẫn mẹ rời khỏi thành phố.

Ba năm sau.

Chân Ngọc Kiều ra tay, từng bước bòn rút toàn bộ công ty của ba nuôi.

Có nhà họ Hứa và nhà họ Giang ép ngầm từ phía sau, không một ai ở Dung thành dám ra tay giúp ông ta.

Cuối cùng, ba nuôi phá sản, phải sống khổ sở cùng nhân tình và con riêng.

Ông ta tìm đến dì, cầu cứu.

Dì tôi đành bán bớt đồ hiệu, tiếp tế cho ông ta, muốn giúp ông gầy dựng lại từ đầu.

Kết quả, cuối cùng… dì ly hôn với chồng, mà ông ta vẫn chẳng vực dậy được gì.

Có một năm, Lễ hội Nghệ thuật Thanh niên ở Kinh thành tổ chức khá lớn.

Giang Tư Mẫn được mời làm giám khảo.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com