Tôi Không Muốn Làm Con Rối Nữa

Chương 14:



Lần đầu tiên tôi gặp Chân Ngọc Mãn, là trong buổi lễ trưởng thành.

 

Đó là một buổi tiệc rượu tổ chức bí mật.

 

Tất cả những cô gái được mời đều đã qua sàng lọc rất kỹ càng.

 

Bọn họ đều biết rõ mục đích thực sự của buổi tiệc là gì.

 

Ngay khi tôi bước vào, bọn họ lập tức dùng ánh mắt nóng rực dán chặt lấy tôi.

 

Tôi thấy hơi khó chịu.

 

Thế là tuỳ tiện chỉ đại vào một cô gái đang ăn bánh ngọt, rồi rời khỏi đó.

 

Cô gái ấy bị đưa vào phòng tôi.

 

Cô ta là một người nói nhiều.

 

Không ngừng kể tôi nghe về gia đình và công ty của mình.

 

Cô ta bảo:

 

Bố và dì rất giỏi.

 

Mẹ thì dịu dàng hiền hậu.

 

Còn công ty của gia đình thì…



Tôi thấy phiền, không muốn nghe nữa bèn trực tiếp làm chuyện cần làm.

 

Ban đầu, cô ta có vẻ đơ người.

 

Sau đó thì… khóc.

 

Tôi hỏi: “Sao thế?”

 

Cô ta nói: “Đau.”

 

Tôi bèn dịu dàng hơn một chút.

 

Hôm sau, trợ lý của bố hỏi tôi:

 

“Cậu có hài lòng với cô gái đêm qua không?”

 

Tôi nhớ lại dáng vẻ ngoan ngoãn, nghe lời của cô ta cũng tạm được.

 

Vài ngày sau, bố tôi đem một mảnh đất quý tặng cho nhà cô ta, coi như thù lao.

 

Sau chuyện đó, tôi ra nước ngoài du học.

 

Tôi tưởng rằng… cuộc đời chúng tôi sẽ không còn giao điểm.

 

Nhưng rồi, trong một buổi tụ họp ngoại khóa ở trường, tôi bất ngờ nhìn thấy cô ta trong đám đông.

 

Cô ấy đã thay đổi rất nhiều:

 

Không còn hay cười.

 

Không còn thích nói chuyện.

 

Chỉ co mình lại nơi góc khuất, không để ý đến ai.



Tôi muốn đến bắt chuyện, hỏi vì sao cô cũng ở đây.

 

Nhưng khi vừa thấy tôi, cô lập tức quay người bỏ chạy, như thể trốn tránh.

 

Từ đó trở đi, rất khó để tôi gặp lại cô ấy.

 

Tôi bận học, cũng không rảnh để tìm.

 

Đối với tôi, cô ấy chỉ là một mối tình qua đường, chấm dứt từ lâu.

 

Cho đến sau này khi tôi đã về nước.

 

 Gặp lại cô trong một quán bar.

 

Cô chủ động đến gần tôi.

 

Trông cô lúc đó có phần tươi sáng hơn, không còn vẻ u uất c.h.ế.t lặng như khi ở nước ngoài.

 

Cô hỏi: “Anh còn nhớ tôi không?”

 

Tôi đáp: “Nhớ.”

 

Sau đó, cô ấy lại giống hệt như đêm lễ trưởng thành năm nào, lải nhải không ngớt, nói đủ thứ chuyện.

 

Nhưng tôi đã không còn là tên thanh niên nóng nảy năm đó nữa.

 

Tôi sẵn sàng lắng nghe cô nói.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nói chuyện một hồi, tôi dẫn cô đến khách sạn.

 

Từ hôm đó trở đi cô trở thành bạn gái tôi.

 

Cô ấy rất ngoan, rất hiểu chuyện.

 

Chưa từng đòi hỏi gì quá đáng.

 

Dù bên ngoài có tin đồn tôi cặp kè với người khác, cô ấy vẫn lựa chọn tin tưởng tôi.

 

Khuyết điểm duy nhất:

 

Cô ấy rất mê thiết kế thời trang, nhưng lại có hai bàn tay siêu tệ.

 

Các góc nhà nơi chúng tôi sống, chỗ nào cũng chất đầy đống quần áo xấu hoắc do cô may.

 

Tôi nhịn suốt một năm, cuối cùng ném sạch đống đó đi.

 

Cô ấy rất ngoan không làm ầm lên, chỉ là nước mắt lưng tròng, như sắp khóc mà không khóc.

 

Tôi có hơi xót xa.

 

Thế là tôi bảo trợ lý đến Học viện Thiết kế, tìm một sinh viên nữ khéo tay, hợp gu với cô ấy, tạo cơ hội để hai người làm bạn.

 

Từ đó trở đi, cô ấy không cần tự tay may mấy thứ xấu xí nữa.

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

 

Chân Ngọc Mãn là một người phụ nữ dễ chịu.

 

Năm cô ấy 25 tuổi,  bố tôi muốn tôi đính hôn với Kiều Dĩ Mặc.

 

Tôi còn chưa nghĩ nên xử lý Chân Ngọc Mãn thế nào, cô ấy đã chủ động đề nghị chia tay.

 

Tôi có hơi tức giận.

 

Nhưng nhìn dáng vẻ như quả cà tím héo rũ của cô ấy, lại thấy xót.

 

Tôi biết chắc chắn là bị nhà họ Kiều gây áp lực.

 

Cuối cùng, tôi tặng cô ấy vài căn nhà làm bồi thường.

 

Tôi vốn định nói với cô:

 

“Chờ tôi.”

 

Ai ngờ con nhỏ vô lương tâm ấy nhận nhà xong liền đi luôn.

 

Tôi tức đến bật cười.

 

Tôi nghĩ:

 

“Rồi sẽ có ngày cô quay lại cầu xin tôi. Giống như ba năm trước.”

 

Nhưng tôi đã đoán sai.

 

Cô ấy không quay lại, thậm chí chỉ một năm sau đã đính hôn với người khác.

 

Tôi tức ngực.

 

Tôi dùng thủ đoạn, đẩy vị hôn phu của cô ấy ra nước ngoài.

 

Tôi cố tình thả tin đồn, gợi ý rằng tôi vẫn còn vương vấn cô ấy.

 

Tôi muốn nhà họ Hứa biết điều mà hủy hôn sớm đi.

 

Một năm sau, tôi nghe tin cô ấy không phải con ruột nhà họ Chân.

 

Tôi sợ cô ấy bị đối xử tệ bạc, nên vào ngày sinh nhật, tôi gửi cho cô một pho tượng Phật ngọc.

 

Không ngờ, pho tượng ấy lại mang đến bất ngờ ngoài dự tính:

 

Cô hủy hôn với Hứa Tùng Sơn.

 

Cô mất chỗ dựa.

 

Chắc sẽ đến tìm tôi thôi, đúng không?

 

Tôi chờ chờ một tháng, cuối cùng cũng thấy cô xuất hiện.

 

Cô mặc bộ đồ xấu xí do mình tự thiết kế, đến công ty tìm tôi.

 

Tôi không muốn để cô dễ dàng quay lại bên tôi, nên bảo trợ lý nói tôi đang họp.

 

Không rõ trợ lý nói kiểu gì, cô ấy lại trả lại pho tượng Phật.

 

Tôi đoán chắc là do trợ lý không truyền đạt rõ ràng.

 

Tôi bèn trừ lương hắn.

 

Sau đó, nhà họ Kiều chắc nghi tôi còn tình cảm với cô ấy, Kiều Dĩ Mặc bắt đầu theo sát tôi như hình với bóng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com