Tôi Không Phục Vụ Tên Ngốc Này Nữa

Chương 2: Tôi Không Phục Vụ Tên Ngốc Này Nữa



“Chỉ tiếc là kiểu tóc ngầu ngầu ấy em chỉ để được hai tháng, rồi anh không còn thấy nữa.”

“Em có thể làm lại kiểu tóc đó không? Anh thực sự thích lắm đấy!”

Tôi nhìn ánh mắt đầy khát vọng anh dán chặt vào tóc mình, mặt đen như than mà thẳng thừng từ chối.

Quay lưng đi, tôi nghiến răng nghiến lợi tự mắng mình.

Thật muốn tát cho con nhỏ tò mò ngày đó một trận. Tự chuốc khổ vào thân!

Giống Naruto... với một cô gái trẻ mê làm đẹp như tôi hồi đó, anh có biết câu đó tổn thương đến mức nào không?!

Mà kiểu tóc ấy, hoàn toàn là một tai nạn!

Lúc đó tôi vừa mới tốt nghiệp, học ngành “trên trời” nên rất khó kiếm việc.

Đi phỏng vấn nhiều nơi đều bị từ chối.

Bạn cùng phòng bày cho tôi một mẹo: “Có thể do cậu còn mang hơi hướng sinh viên quá, thử thay đổi kiểu tóc xem.”

Nhưng sinh viên nghèo như tôi lấy đâu ra tiền đi salon đắt đỏ?

Đúng lúc đó thấy tiệm làm tóc gần trường tuyển người làm mẫu tóc miễn phí, tôi nghĩ “có lời không chiếm là đồ ngốc”, vậy là xách mặt đi luôn.

Ai dè tiệm đó để học viên thực tập làm mẫu.

Ban đầu họ hứa uốn sóng to, vậy mà học viên nhầm thuốc nhuộm với thuốc uốn.

Vừa sấy khô xong, tôi khóc òa ngay tại chỗ.

Tóc tôi trông chẳng khác gì một quả cam lông xù phát nổ.

Cuối cùng thợ cắt tóc bồi thường cho tôi 500 tệ mới chịu thôi.

Năm trăm tệ ấy, với một sinh viên như tôi lúc đó, là một khoản tiền lớn.

Đủ để tôi chấp nhận mang quả đầu vàng chóe ấy đi phỏng vấn.

Và dĩ nhiên, tôi nhận được nhiều lời từ chối hơn nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đến khi gần như muốn từ bỏ, với tâm trạng “lỡ rồi thì chơi tới bến”, tôi đến công ty cuối cùng — cũng là nơi tôi gặp ông sếp ngốc xui xẻo hiện tại.

Nhớ lại khoảnh khắc bước vào phòng phỏng vấn, tôi choáng ngợp trước vẻ đẹp của anh ta.

Ngũ quan tinh tế, nước da trắng trẻo, tóc xoăn nâu nhạt mềm mại, đúng chuẩn hoàng tử bước ra từ truyện tranh.

Một người đàn ông đẹp trai như thế lại cứ nhìn chằm chằm tôi suốt buổi, làm tôi căng thẳng đến mức nói năng vấp váp.

Tôi tưởng với cuộc phỏng vấn tệ hại thế, sẽ không còn hy vọng gì.

Không ngờ hôm sau đã nhận được thư mời đi làm, vui đến mức thức trắng đêm.

Giờ nghĩ lại, tự thấy mình vui mừng quá sớm.

Ông trời đã mở cánh cửa nhan sắc cho ông sếp ngốc này đúng là để đóng sập hết cánh cửa trí tuệ.

Trước bóng lưng đầy lạnh lùng của tôi, ông sếp ngốc vẫn không buông tha:

“Thật sự không thể làm lại lần nữa sao, Lâm, please!”

Tôi vừa mới mở cửa phòng tổng giám đốc, câu này liền vang lên từ phía sau.

Vốn đang chăm chú làm việc, đồng nghiệp văn phòng đồng loạt ngó đầu ra nhìn.

Ai cũng mang ánh mắt “được mùa dưa lớn” mà cố nín cười.

Lúc đó tôi mới nhận ra hàm ý thứ hai trong câu nói ấy.

Tên ngốc này! Anh hiểu gì về sự tinh tế của văn hóa Trung Hoa hả?!

Tôi lúng túng đóng sập cửa lại, chỉnh lại vẻ mặt rồi vội bước đi.

Nhưng càng nghĩ lại, tôi càng tức: tôi có làm gì sai đâu, cớ gì phải chột dạ chứ?!

Kể từ đó công ty lặng lẽ lan truyền vài lời đồn, nhưng chẳng ai dám nói thẳng trước mặt tôi.

Tôi cũng giả vờ chẳng biết gì, dù sao chuyện lớn nhất vẫn là kiếm tiền.




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com