Đến khi người đàn ông ngồi ghế lái bước xuống, lạnh lùng đi tới kéo Ngô Duệ khỏi tôi.
Câu nói của anh ta làm tôi phải giật mình: “Đứng cho ra dáng chút coi!”
Nhưng Ngô Duệ rõ ràng vẫn còn đang chìm trong niềm vui gặp lại bạn cũ, không để tâm chút nào, còn cười toe toét khoe hàm răng trắng bóng.
Còn tôi, khi nhìn thấy chiếc răng khểnh đặc trưng của cậu ấy, cuối cùng cũng xác nhận được: anh chàng đẹp trai quen thuộc này thực sự là Tiểu Béo Ngô — Ngô Duệ!
“Tiểu Duệ! Cậu gầy đi mà tớ suýt không nhận ra đó!”
Ngô Duệ nghe vậy cười tươi hơn, còn nháy mắt đầy đắc ý với tôi.
“Thế nào, anh đây gầy đi có đẹp trai không!”
Tôi ngước lên nhìn kỹ lại, da trắng, mắt to, mũi cao, cười lên còn lộ chiếc răng khểnh xinh xắn, càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Tôi gật đầu xác nhận.
“Sớm biết cậu gầy đi đẹp trai thế này, hồi bé tớ đã đồng ý với chú Ngô cho cậu về nhà tớ làm rể rồi.”
Ngô Duệ hừ một tiếng đầy kiêu ngạo.
“Lúc đó ai chê tớ mập hả, giờ thì hối hận rồi đúng không, tớ nói rồi, mấy đứa béo đều là cổ phiếu tiềm năng đấy!”
Hai đứa tôi đang tám chuyện rôm rả thì bị một tiếng ho khan chen ngang.
Ngô Duệ lúc này mới nhớ ra còn có người đi cùng.
Cậu ấy vỗ vai người đàn ông bên cạnh, giới thiệu với tôi: “Mộc Mộc, đây là Chu Dự Xuyên, giám đốc thu mua của công ty tớ. Ba tớ bảo tớ theo anh ấy làm quen nghiệp vụ trong công ty, không ngờ lại gặp được cậu về quê!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau đó cậu ấy vui vẻ khoác vai tôi, nói với Chu Dự Xuyên: “Đây là bạn thanh mai trúc mã của tớ — Nhiễm Lâm, hồi bé là bạn thân nhất của tớ luôn đó.”
Chu Dự Xuyên chào tôi với thái độ dửng dưng, lạnh nhạt rồi kéo Ngô Duệ đi gặp ba cậu ấy bàn chuyện hợp tác.
Trước khi đi, Ngô Duệ còn vội nói sẽ tìm tôi tám chuyện sau khi xong việc.
Nhưng tôi lại cảm nhận ánh mắt của Chu Dự Xuyên khi đi qua như con d.a.o sắc lạnh, khiến lưng tôi lạnh toát.
Ơ, cái gì thế này, cảm giác thù địch từ đâu mà ra vậy?
Biết thì nói là tới bàn hợp tác, không biết người khác còn tưởng anh ta tới nhà tôi để trả thù cơ!
Việc bàn bạc hợp tác diễn ra nhanh chóng và suôn sẻ hơn tôi tưởng.
Sau khi biết tôi đang làm việc quần quật ở thành phố A, Ngô Duệ tỏ vẻ rất hào hứng, nói họ cũng sắp về A thị, rồi nhiệt tình mời tôi đi cùng.
Kỳ nghỉ của tôi cũng sắp kết thúc, thế nên tất nhiên tôi đồng ý lên xe cùng.
Ngồi trên xe của Ngô Duệ và Chu Dự Xuyên chuẩn bị quay về A thị, lòng tôi vẫn có chút buồn man mác.
Dù mấy ngày về nhà bận rộn gần như không có thời gian rảnh, nhưng khi thật sự phải xa rồi, tôi vẫn rất không nỡ.
Chắc đây chính là sức hút c.h.ế.t tiệt của quê nhà.
May mà Ngô Duệ làm cái loa phát thanh ngồi bên cạnh, líu lo cả đường, không cho tôi thời gian đắm chìm trong mớ cảm xúc bịn rịn kia.
Chỉ là Chu Dự Xuyên hình như không vui khi thấy tôi nói chuyện với Ngô Duệ quá nhiệt tình, mặt sầm sì suốt chặng đường, lái xe cũng không mấy tỉnh táo.
Thỉnh thoảng lại lén liếc Ngô Duệ, tiếc là cậu ấy không để ý chút nào.