Ngày Chu Thời An tỏ tình với cô bạn chuyển trường xinh đẹp, mọi người đều nghĩ tôi sẽ không chịu nổi mà chạy đến khóc lóc, làm loạn.
Thế nhưng khi buổi tỏ tình kết thúc, tôi vẫn chẳng hề xuất hiện.
Chu Thời An đâu biết, lúc đó tôi đang mặc áo hoodie của bạn cùng phòng anh ấy, ngồi trên giường cậu ta, làm mặt ngây thơ hỏi:
“Giường cậu bị tôi làm ướt rồi, tối nay cậu định ngủ sao đây?”
Lương Dự Thâm né ánh mắt, cổ họng khẽ động, rồi ném cho tôi một chiếc khăn.
“Đi sấy tóc đi. Tôi thay ga giường xong thì cậu hãy ngủ tiếp.”
1
Chu Thời An chuẩn bị tỏ tình với cô bạn chuyển trường xinh đẹp.
Anh ấy dặn dò trước, bảo mọi người giấu nhẹm chuyện này với tôi.
Chỉ là anh không biết, mấy đứa nhiều chuyện đã không chịu nổi mà kể hết với tôi.
Ai mà không biết tôi thích Chu Thời An, nằm mơ cũng muốn được làm vợ anh ấy.
Lần này, Chu Thời An vừa gặp đã yêu, thật lòng muốn theo đuổi cô gái kia.
Chắc tôi sẽ khóc lóc, làm loạn, thậm chí dọa sống dọa chết.
Kiểu drama yêu hận cuồng si thế này, ai mà chẳng thích xem.
Mọi người đều đợi tôi “vỡ phòng thủ,” lao đến phá đám một trận tưng bừng.
Nhưng tiếc là, đến khi Chu Thời An tỏ tình thành công, tôi vẫn không lộ diện.
Đám người vây xem ba tầng trong ba tầng ngoài, bắt đầu thấy chán nản.
Thậm chí, trên mặt Chu Thời An cũng chẳng có mấy vẻ vui mừng.
Anh ấy ôm bạn gái mới, lấy điện thoại ra kiểm tra.
Không có cuộc gọi, cũng chẳng có tin nhắn nào.
Chu Thời An hơi nhíu mày.
Rồi anh quay sang nói với mọi người: “Tối nay tôi khao, ai có mặt đều được mời.”
Đám bạn học lập tức hoan hô rần rần.
Mãi đến lúc đó, tôi mới từ trong bụi cây bước ra.
Có người mắt tinh thấy tôi, liền hét toáng lên: “Giang Thiển, Giang Thiển đến rồi!”
“Tôi đã bảo mà, làm sao Giang Thiển chịu nổi mà không đến chứ.”
Chu Thời An ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào tôi, khóe môi khẽ cong nhẹ, khó mà nhận ra.
2
Tôi không để ý đến đám người đang háo hức chờ xem trò vui.
Tôi bước thẳng đến trước mặt Chu Thời An.
“Giang Thiển.”
Chu Thời An ôm chặt bạn gái mới hơn một chút, nhìn tôi, giọng nhàn nhạt:
“Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng.”
“Chúng ta quen nhau hơn mười năm, tôi không muốn nói gì quá nặng lời, làm tổn thương tình nghĩa cũ.”
“Sau này, tôi vẫn coi em như em gái.”
“Có việc gì, cứ tìm tôi như bình thường.”
Nói xong, giọng anh hạ thấp hơn chút nữa:
“Nhiều người đang nhìn, đừng làm ầm lên, về đi.”
“Chu Thời An.”
Tôi ngắt lời anh, chậm rãi tiến thêm một bước.
Anh lại nhíu mày: “Giang Thiển, nghe lời đi.”
Tôi cười nhạt, lấy chiếc vòng tay vừa tháo từ cổ tay ra, đưa cho anh.
“Tôi đến đây, chỉ để trả lại cái này cho anh.”
Thấy chiếc vòng, sắc mặt Chu Thời An lập tức sa sầm:
“Giang Thiển, em lại định giở trò gì?”