Nói đến đây, tôi mỉm cười với anh, rồi chui vào trong áo khoác của anh.
“Lương Dự Thâm, mình về nhà nhanh đi, lạnh quá.”
“Được.”
Anh nắm chặt lấy tay tôi, nắm rất chặt, rất chặt.
Và cái nắm tay này, là cả một đời.
21
Khi chuyện của tôi và Lương Dự Thâm vẫn chưa hoàn toàn công khai.
Tôi đã đến nhà họ Giang, trò chuyện với các bậc trưởng bối suốt cả buổi chiều.
Cuối cùng, dưới sự hòa giải của tiểu thư thực sự nhà họ Giang – Giang Dung.
Tôi đã lấy lại quyền giám hộ của mình.
Từ nay, giữa tôi và nhà họ Giang, không còn bất cứ liên hệ hay ràng buộc nào.
Lựa chọn thời điểm này là vì tôi quá hiểu con người nhà họ Giang.
Nếu họ biết mối quan hệ giữa tôi và Lương Dự Thâm, họ nhất định sẽ như những con ma cà rồng, bám lấy gia đình họ Lương.
Mà tôi, không muốn để Lương Dự Thâm hay nhà họ Lương phải gặp bất kỳ phiền toái nào.
Khi tôi rời khỏi nhà họ Giang, phu nhân Giang không giấu nổi vẻ khó chịu.
“Giang Thiển, nhà chúng ta đã nuôi cô bao nhiêu năm, tiêu tốn hàng triệu, mà chẳng nhận lại được chút gì.”
Thật ra tâm trạng tôi bây giờ đã khác hoàn toàn.
Nhà họ Giang nuôi tôi mười sáu năm như một hòn ngọc quý, cho đến khi tiểu thư thực sự quay về.
Dù tôi đã trải qua vài năm khó khăn, nhưng cũng chưa đến mức phải chịu đói chịu rét.
Và còn Giang Dung, người từng mang đầy ác ý với tôi.
Không hiểu vì lý do gì, cô ấy cũng đột nhiên thay đổi thái độ.
Nghĩ lại, việc tôi từng bị nhà họ Giang ép nghỉ học, đưa về sống với bố mẹ ruột.
Đều có sự nhúng tay của Giang Dung.
Nhưng giờ đây, cô ấy lại là người lên tiếng giúp tôi.
Cô ấy đã giải quyết mối lo cuối cùng của tôi.
Và thuyết phục phu nhân Giang không làm ầm lên, công khai thân phận bất hạnh của tôi cho cả thế giới biết.
Bây giờ tôi là Giang Thiển tự do như gió.
Không còn ai hay điều gì có thể ràng buộc tôi nữa.
Tôi đã thấy mãn nguyện.
“Phu nhân.”
Tôi cúi người thật sâu trước phu nhân Giang, cung kính nói.
“Ơn nuôi dưỡng, tôi sẽ không bao giờ quên.”
“Nói nghe hay nhỉ.”
Phu nhân Giang lạnh lùng liếc tôi: “Cô ngay cả một thanh mai trúc mã như Chu Thời An cũng không giữ được, sau này làm được gì nên hồn?”
“Thôi, mau cút đi, nhìn cô tôi chỉ thấy phiền.”
Bà phất tay, ra hiệu.
Tôi cũng không giải thích gì thêm.
Chỉ ra hiệu bằng ánh mắt cho Giang Dung.
“Mẹ, để con tiễn Thiển Thiển ra ngoài nhé.”
Giang Dung cất lời, sắc mặt phu nhân Giang lập tức dịu đi: “Nhanh lên, về ăn tối.”
“Con biết rồi.”
Giang Dung mỉm cười đáp, kéo tôi ra khỏi phòng khách.
Mãi đến khi ra đến khu vườn, cả hai mới đồng loạt dừng lại.
Tôi nhìn cô ấy, cô ấy cũng nhìn tôi, rồi cả hai bật cười.
“Chị.”
Tôi khẽ ôm cô ấy: “Cảm ơn chị.”
Và ngay khi tôi mở lời, Giang Dung cũng thì thầm: “Thiển Thiển, xin lỗi em.”