Tôi Không Xuất Hiện Hôm Ấy

Chương 17



Khi tốt nghiệp đại học, tôi và Lương Dự Thâm đã đăng ký kết hôn.

Đám cưới vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị.

Tôi muốn đơn giản và kín đáo, nhưng Lương Dự Thâm và gia đình anh thì không chịu.

Vừa đăng ký kết hôn xong, tôi đã chuyển đến nhà của anh.

Khi anh vào phòng tắm để tắm.

Tôi lại tìm thấy chiếc khuyên tai ngọc trai bị mất trước đây dưới gối của anh.

Nhưng lần này, tôi không đặt lại chỗ cũ mà đeo nó lên tai mình.

Và, chỉ đeo mỗi chiếc khuyên đó.

Khi Lương Dự Thâm tắm xong bước ra, tôi đang nằm trên giường của anh, quấn chăn kín mít, giả vờ ngủ.

“Thiển Thiển?”

Nụ hôn ấm áp và ẩm ướt khẽ rơi xuống bên má tôi.

Tôi cảm thấy hơi nhột, lông mi run rẩy nhẹ, nhưng vẫn không mở mắt.

Hình như anh khẽ cười, rồi lại hôn tôi thêm lần nữa, sau đó mới kéo chăn lên giường.

Nhưng vừa kéo chăn ra, cả người anh liền sững lại.

“Thiển Thiển…”

Ánh sáng dịu dàng của đèn ngủ tỏa ra, bao phủ lấy tôi.

Ngọc trai bên tai phản chiếu ánh sáng, lấp ló dưới mái tóc.

Trong bóng tối và ánh sáng, cơ thể tôi tựa như một bức tranh giao thoa giữa trắng và đen, điểm xuyết chút đỏ nhàn nhạt.

Như ngọc trai trắng đặt trên chiếc đĩa mã não, kèm theo quả anh đào đỏ mọng đầy mê hoặc.

Ban đầu tôi thấy rất xấu hổ, tay chân căng cứng vì hồi hộp.

Nhưng nhìn dáng vẻ của Lương Dự Thâm lúc này, sự căng thẳng trong tôi bỗng tan biến.

Tôi ngồi dậy, lao thẳng vào lòng anh, vòng tay ôm lấy cổ anh.

Giống như đêm đó ở ký túc xá, tôi ghé sát tai anh, nói khẽ.

“Lương Dự Thâm, anh có thích không? Nhìn đến ngẩn người rồi kìa…”

Tôi có thể cảm nhận được cơ bắp toàn thân anh đều căng chặt.

Nhiệt độ cơ thể anh đang tăng lên từng chút, da thịt nóng rực, như dòng máu trong anh sắp sôi trào.

Yết hầu anh chuyển động kịch liệt, đường gân trên cổ hiện lên đầy nam tính.

Tôi nghiêng mặt, đôi môi mềm lướt qua đường gân ấy.

Cuối cùng dừng lại ở yết hầu, khẽ cắn một cái.

Như một con đập bất ngờ vỡ tung, hoặc như ngọn núi lửa ngàn năm bất chợt phun trào.

Chỉ trong chớp mắt, Lương Dự Thâm đã chiếm thế thượng phong, áp tôi xuống giường.

Nụ hôn của anh mạnh mẽ, sâu và nặng nề.

Tôi gần như không thể chống đỡ.

Cả người như bị anh vùi lấp, bóp nát thành từng mảnh.

“Thiển Thiển…”

Anh không ngừng gọi tên tôi, từng lần, từng lần, không biết mệt mỏi.

Cuối cùng, anh nhẹ nhàng hôn tôi, nói: “Nếu đau thì cắn anh.”

Tôi nhắm mắt lại, khẽ “ừm” một tiếng.

Móng tay cào vào lưng anh, trên vai anh tôi để lại một dấu răng sâu.

Nhưng vẫn đau.