Sau khi uống thuốc, tôi vẫn nắm chặt lấy anh không buông: “Lương Dự Thâm, em thấy hơi lạnh, chăn mỏng quá.”
Nhưng lần này, anh đẩy tay tôi ra.
“Giang Thiển, Chu Thời An đi lâu rồi, em không cần làm thế nữa.”
13
“Liên quan gì đến anh ta?”
Lương Dự Thâm khẽ cười tự giễu: “Tối nay em ra bờ sông làm gì?”
Lúc này tôi mới nhận ra.
Hóa ra chuyện Chu Thời An nhắc đến nữ sinh nhảy sông khiến anh hiểu lầm.
Anh nghĩ tôi ra bờ sông là vì nghĩ quẩn, muốn tìm cái chết.
Rồi vì muốn trả thù Chu Thời An, nên gọi anh đến và quay về ký túc xá của anh.
Thật ra tôi hiểu, anh nghĩ vậy cũng không có gì lạ.
Hai năm qua, bố mẹ nuôi nhà họ Giang ép tôi rất nhiều.
Sau khi tìm lại được cô con gái thật sự của mình.
Họ từng muốn đưa tôi trở về với bố mẹ ruột.
Sau đó, có lẽ vì vẫn nghĩ tôi còn giá trị liên hôn, nên mới miễn cưỡng giữ tôi lại.
Thế nên, Chu Thời An đối với tôi giống như chiếc phao cứu sinh cuối cùng.
Tôi nghĩ rằng, chúng tôi là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau.
Dù thế nào, cũng sẽ có chút tình nghĩa.
Anh sẽ kéo tôi ra khỏi vũng lầy này.
Tôi đặt hết hy vọng vào Chu Thời An.
Nhưng tất cả những điều đó, trong mắt người khác, lại là bằng chứng cho sự “mù quáng si tình” của tôi.
Huống hồ là Lương Dự Thâm.
Anh là bạn cùng phòng của Chu Thời An.
Phải chứng kiến bao nhiêu khoảnh khắc tôi “đeo bám dai dẳng”?
“Lương Dự Thâm…”
Tôi muốn giải thích.
Nhưng anh đã đứng lên: “Đặt báo thức đi, sáng mai đi sớm, đừng để ai nhìn thấy.”
“Rốt cuộc, chuyện này không tốt cho các cô gái như em.”
“Lương Dự Thâm.”
Nhưng anh không dừng bước, cũng không quay lại.
Tôi nghiến răng, buột miệng: “Thế còn chuyện anh hôn tôi bao nhiêu lần tối nay thì sao?”
“Cả vừa nãy nữa…”
“Anh định không chịu trách nhiệm à?”
Lương Dự Thâm bỗng khựng lại.
Anh quay đầu nhìn tôi.
Tôi ngồi trên giường, mắt đỏ hoe, nhưng cố nhịn không khóc.
“Tôi biết anh ghét tôi.”
“Mỗi lần tôi đến đây, anh đều chẳng buồn để ý.”
“Nhưng tối nay, cảm ơn anh đã đến đón tôi, còn cho tôi ở lại.”
“Nếu anh thực sự không muốn dính dáng gì đến tôi nữa, thì giờ tôi sẽ đi.”
Tôi bước xuống giường.
Không tìm thấy giày, tôi cũng không bận tâm, đi chân trần hướng ra cửa.
Khi đi ngang qua anh, tôi cúi đầu, nước mắt đã rơi đầy mặt mà không thành tiếng.
“Giang Thiển.”
Lương Dự Thâm giữ tay tôi lại.
“Tôi đã nói rồi, tôi không ghét em…”
“Thế anh có định chịu trách nhiệm không?”
Tôi hất tay anh ra, ngẩng mặt lên, bướng bỉnh nhìn anh.
“Anh hôn tôi, ôm tôi.”
“Rồi còn làm thế nữa…”
Lương Dự Thâm bỗng nắm lấy cằm tôi, cúi xuống hôn sâu.
“Giang Thiển.”
Anh mút nhẹ đôi môi tôi, hơi thở dần trở nên nặng nề.
“Nếu em đã muốn trêu chọc tôi, thì hãy làm đến cùng.”
Tôi ôm lấy vòng eo thon gọn của anh, kiễng chân đáp lại nụ hôn ấy: “Được…”