Tôi cứ tưởng hắn sẽ tìm một quán cà phê để nói chuyện, ai ngờ hắn lại đưa tôi thẳng về nhà.
Hắn xuống xe trước, nhìn tôi đang ngồi bồn chồn trong xe,
"Ấy…tôi không vào đâu, vị hôn thê của anh biết lại không hay."
"Không có vị hôn thê nào." Thẩm Tiêu đột ngột cắt ngang lời tôi, khẽ nói.
"Hả?"
"Cô Giang, Thẩm tổng của chúng tôi chưa đính hôn. Tối nay chỉ là tiệc gia đình của nhà họ Giang và nhà họ Quý." Tài xế quay đầu lại nói, "Thẩm tổng của chúng tôi vì tham gia sự kiện mà không đến tiệc."
Tôi ngẩn người, liếc nhìn Thẩm Tiêu. Không có vị hôn thê, vậy tin đồn trước đó là ai tung ra?
Tin giả về thái tử gia nhà họ Thẩm, chẳng lẽ còn có người rảnh rỗi đi đồn bậy sao?
Hay là do chính Thẩm Tiêu tung ra? Chẳng phải là đang đùa giỡn cả giới hay sao?
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm Người vì ta khóc mù đôi mắt
"Không sai, là tôi tung ra." Thẩm Tiêu xoay chuỗi phật châu trong tay, trực tiếp giải đáp thắc mắc của tôi, "Nếu tôi không nói đính hôn, cô sẽ đến Bắc Thành sao?"
"Cái này..." Đúng là sẽ không.
"Còn không xuống xe?" Chuỗi phật châu trong tay Thẩm Tiêu bắt đầu chuyển động, "Sao vậy? Năm đó đến phòng nghỉ của tôi còn dám ngủ, giờ lại không dám vào nhà tôi?"
"Khoan đã," chân tôi vừa bước ra khựng lại, tôi ngẩng phắt lên, cảnh giác nhìn căn nhà của Thẩm Tiêu, "Tôi vào trong sẽ không bị nhốt lại chứ? Anh không định giam cầm tôi đấy chứ?"
Chủ yếu là, từ lần gặp lại Thẩm Tiêu này, tôi đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Thẩm Tiêu bây giờ, ánh mắt nhìn tôi rất lạ, chỉ cần liếc qua ánh mắt của hắn thôi, tôi đã thấy cả người run rẩy.
Hắn gần như nửa kéo nửa dìu tôi vào nhà.
Thật sự không thể không khiến tôi suy nghĩ nhiều.
Sau khi tôi hỏi câu đó, không khí bỗng im lặng.
Ngay cả chuỗi phật châu trên tay Thẩm Tiêu cũng khựng lại một nhịp.
Rồi lại chậm rãi chuyển động, hắn còn khẽ cười một tiếng, "Nếu tôi nói đúng thì sao?"
Tôi nhìn chuỗi phật châu trong tay hắn, tiếng va chạm nặng nề mà lại có chút thanh thúy vang lên, tôi vội vàng xin lỗi, "Xin lỗi, tôi mạo phạm anh rồi."
Tôi đang nghĩ cái gì vậy, hắn là Thẩm Tiêu, sao có thể làm chuyện vô vị như vậy.
Hắn đâu phải là kẻ bệnh hoạn.
"Không sao, không mạo phạm. Yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô."
Nói xong, hắn lịch sự nghiêng người, ý bảo tôi đi vào.
Nhìn động tác lịch thiệp này của hắn, tôi lại tự trách mình nghĩ nhiều.
Vào nhà, Thẩm Tiêu dẫn tôi thẳng đến một căn phòng.
"Ở đây có đồ ngủ, cô đi tắm trước đi."
Nói xong liền đi ra ngoài.
Đợi tôi tắm xong, Thẩm Tiêu đúng giờ bước vào, một tay còn đang lau tóc.
"Anh vào đây làm gì?"
"Máy sấy ở phòng em." Thẩm Tiêu vừa nói vừa đi thẳng vào phòng tắm trong phòng tôi, lấy máy sấy ra rồi bắt đầu sấy tóc.
"Biệt thự to như vậy, mỗi phòng em có máy sấy thôi à?"
Thẩm Tiêu bất lực nhìn tôi, "Yêu yêu, nhìn thấu rồi thì đừng nói toạc ra."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sấy khô tóc xong, hắn lại gọi tôi, "Yêu yêu, lại đây, anh sấy tóc cho."
"Hả? Chuyện mờ ám thế này không hợp lý lắm thì phải?" Chuyện sấy tóc này chẳng phải nên để anh và vợ làm cùng nhau sao?
"Lại đây."
"Ờ."
Chắc chỉ là sấy tóc thôi nhỉ?
Máy sấy kêu vù vù, không biết có phải do gió nóng quá không mà mặt tôi bắt đầu nóng ran.
Khó khăn lắm mới sấy xong, tôi vội vàng đứng dậy.
Nhưng Thẩm Tiêu lại ấn tôi xuống, hai tay hắn đặt lên mặt tôi, "Sao mặt em nóng thế?"
Vừa nói hắn vừa tiến lại gần, "Không lẽ em sốt rồi?"
Mắt thấy mặt hắn càng lúc càng gần, tôi vội nhắm mắt lại.
Rồi tôi nghe thấy hắn khẽ cười, "Sao thế, đang mong chờ gì à?"
"Anh, anh mới là người mong chờ cái gì!" Nghe ra giọng trêu chọc của anh, tôi vội phản bác.
Chết tiệt, mặt càng đỏ hơn rồi.
Tuy rằng đã sinh hai đứa con, nhưng tôi đến một mảnh tình vắt vai cũng chưa có.
Thẩm Tiêu nhướng mày, "Anh đúng là đang mong chờ."
Tôi vội vàng chạy ra, ngồi xuống ghế sofa.
"Yêu yêu, em không có gì muốn nói với anh sao?" Hắn kéo một chiếc ghế lại, ra vẻ muốn tâm sự đêm khuya.