Tôi Là Linh Vật May Mắn Của Công Ty

Chương 12





Hóa ra công ty tôi đang đàm phán để mua lại công ty bên ông ta, mà ông muốn chiêu mộ tôi sang, là để giữ thế thượng phong khi mặc cả giá cả với bên mua.



Phương án sáp nhập là mua lại một phần cổ phần, hai bên sát nhập nhưng tôi vẫn giữ được cổ phần của mình.



Nói cách khác, sau khi sát nhập, tôi thành cổ đông.



Dù sau này có thay bao nhiêu giám đốc bán hàng, cũng chẳng ai dám ra lệnh cho tôi, hay kiếm chuyện với tôi nữa.



Tôi: Sếp à, thật xin lỗi… Người không vì mình, trời tru đất diệt.



Không cần suy nghĩ nữa. Tôi đi liền.



Tôi mở máy, gõ đơn xin nghỉ việc, gửi thẳng vào mail của Triệu Mẫn.



Chưa kịp đi tới văn phòng xin phê duyệt thì Triệu Mẫn đã duyệt đơn trong một nốt nhạc.



Tôi lập tức quay về, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc cá nhân trên bàn làm việc.



Đồng nghiệp thấy thế thì ngạc nhiên:



“Lạc Lạc, cậu đang dọn đồ gì đấy?”



Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:



“Tớ nghỉ việc rồi.”



Một câu thôi, mà như thả b.o.m vào phòng sales.



“CÁI GÌ?! Cậu nghỉ á?!” — Đồng nghiệp A hét lên như bị điện giật.



“Chắc là tai tôi có vấn đề.” — Đồng nghiệp B cố chối bỏ hiện thực.



“Tớ không sống nổi thiếu cậu!” — Đồng nghiệp C gào khóc như sắp chia tay người yêu.



“Cậu tìm được công ty mới chưa? Cho tớ theo với. Tớ hôm nay nghỉ luôn !” — Đồng nghiệp D phản ứng nhanh như tên bắn.



“Bọn tớ… theo cậu hết!” — Mọi người đồng thanh tuyên bố.



Triệu Mẫn lao từ văn phòng ra, mặt đỏ gay, hét lớn:



“Các người phát điên hết rồi à?!”



Một đồng nghiệp quăng lại:



“Đúng đấy! Tôi điên rồi đấy! Anh đuổi thần tài của chúng tôi đi, tôi không điên mới là lạ!”



Một người khác than trời:



“Tôi vừa vay mua ô tô, lương cơ bản hai ba triệu sao trả nổi? Không có Lạc Lạc, tôi lấy gì sống?!”



Tôi: “Mọi người… hơi quá rồi á…” (mà đúng là sướng trong lòng)



Trong ánh mắt ngấn lệ của các đồng nghiệp cố níu kéo không thành, tôi ngẩng cao đầu, tay ôm hộp đồ cá nhân, bước chậm rãi, đầy kiêu hãnh tiến thẳng vào công ty đối diện.



Tổng Phan đang đứng ngay cửa, niềm nở đón tôi như đón thần tài lâm môn.



Phòng sales phía sau tôi: “!!!”



Triệu Mẫn trợn mắt gào lên:



“Phùng Nhạc Nhạc! Tôi biết ngay mà! Cô là gián điệp do công ty đối thủ cài vào! Giờ lộ mặt rồi phải không?!”



Tất cả mọi người đều…quay sang nhìn hắn bằng ánh mắt kiểu: ‘Ông đang bị ảo tưởng nặng đó hả?’



Có công ty nào điên tới mức lại để thần tài nội bộ chạy sang… giúp công ty đối thủ phát tài phát lộc?



Người thường mà nghe thôi cũng cạn lời chứ đừng nói là tin.



Tổng Phan thì đúng kiểu người già đời, cười híp mắt bước tới, bắt tay Triệu Mẫn, vô cùng thành khẩn nói:



“Thật sự cảm ơn anh nhiều lắm, nhờ có anh giúp đỡ và ‘tạo điều kiện’, tôi mới mời được cô ấy sang bên này!”



Lời cảm ơn đậm mùi xát muối và đ.â.m dao.



Sắc mặt Triệu Mẫn lúc đó phải nói là…hết xanh đến tím rồi đỏ, đổi màu liên tục như đèn sân khấu, biểu cảm đặc sắc y như một màn tấu hài không cần nhạc nền.



Tôi thì thản nhiên lén nhắn vào group phòng Sales:



【Đừng lo, anh em giữ vững đội hình, Đừng vội nghỉ việc! Tôi… sẽ quay lại nhanh thôi.】



Tin vừa gửi đi, group lập tức ổn định: mọi người cười toe toét, tạm biệt tôi đầy vui vẻ, rồi quay đầu về công ty như chưa có gì.



Chớp mắt một cái, cửa lớn chỉ còn lại đúng 2 người: Triệu Mẫn và Lý Tuấn Kiệt.



Lý Tuấn Kiệt vui như mở hội, như con cún sắp được phát bánh thưởng, hớn hở quay sang Triệu Mẫn:



“Giám đốc! Em có thể thay vị trí của cô ta rồi chứ?!”



Tôi ở bên kia nhìn sang, chỉ muốn gửi một câu:



Cái tầm này mà còn mơ ghế “linh vật” của tôi, đúng là… mơ giữa ban ngày.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ngày hôm sau, “nhân vật mất tích” chính thức quay trở lại sân khấu.



Tôi và sếp cũ anh Từ Thiên Dật, vô tình gặp nhau trong bãi đậu xe tầng hầm.



Anh ấy đang xách mấy túi to túi nhỏ, vừa thấy tôi, mắt sáng rỡ như đèn pha, hồ hởi nói:



“Mấy cái này là quà anh mua cho em đấy!”



Chưa kịp để tôi từ chối, Tổng Phan cũng từ đâu đi tới, vừa thấy liền nắm c.h.ặ.t t.a.y Từ Thiên Dật cái tay đang xách đầy túi quà ấy và vô cùng chân thành nói:



“Tổng Từ, thật sự phải cảm ơn anh. Nhờ anh ánh mắt tinh đời, nhìn trúng Triệu Mẫn, tôi mới có được một nhân tài tuyệt vời như Lạc Lạc thế này!”



Từ Thiên Dật sững người, quay sang nhìn tôi đầy thắc mắc.



Tôi cúi đầu, lương tâm khẽ chọt một phát hơi chột dạ.



Thang máy lên, Tổng Phan thì thao thao bất tuyệt, bắt đầu khen tôi tới tận mây xanh.

Từ Thiên Dật cũng phụ hoạ vài câu, vẫn không hề nhận ra… sự nghiêm trọng của tình hình.



Hai người bọn họ, đều cực kỳ hài lòng với tôi — mỗi người một lý do, nhưng… chỉ một người là đang bị cắm sừng.



Mãi cho tới khi cả ba người cùng đi tới cửa hai công ty, tôi rẽ sang bên phải, bước thẳng vào công ty của Tổng Phan.



“Lạc Lạc, em đi nhầm rồi, qua bên này cơ mà…” — Từ Thiên Dật lên tiếng gọi.



Tổng Phan vẫn cười tươi rói:



“Không nhầm đâu! Lạc Lạc đã gia nhập công ty tôi từ hôm qua rồi!”



“Gì cơ?” — Từ Thiên Dật hét lên, giọng vang vọng cả sảnh.



Túi quà rơi hết xuống đất.



Âm thanh nghe rõ mồn một: Một cú rơi của túi quà và một cú đập nát của trái tim.



“Sự việc là như vậy đấy, sếp ơi… anh phải đứng ra đòi lại công bằng cho tụi em…”



Sau một tiếng đồng hồ kể khổ của phòng sales, sắc mặt Từ Thiên Dật càng lúc càng đen, đen như đáy nồi vừa chiên 10 mẻ gà.



“Tên trời đánh Triệu Mẫn!!! Hôm nay tao không cho mày đi đầu thai thì tao không mang họ Từ nữa!!!”



Nghe nói hôm đó, Từ Thiên Dật suýt nữa thì “đi đường quyền” cho Triệu Mẫn bay màu, mấy anh to con phải lao vào kéo lại mới tránh được án mạng.



Tất cả thủ đoạn của Triệu Mẫn, trước mặt sếp tôi, không có đất dụng võ.



Kết cục là: hắn bị đuổi ngay trong ngày.



Và kéo theo luôn Lý Tuấn Kiệt “bạn trai tin đồn”, cũng cuốn gói theo.



Chuyện đến nước này, Từ Thiên Dật lập tức đẩy nhanh tiến độ thu mua.



Lúc đầu, hai bên còn đang căng dây co kéo, ai cũng muốn giành lợi ích lớn nhất.



Nhưng khi Từ Thiên Dật biết tôi nắm 10% cổ phần bên công ty đối thủ, thái độ của anh ấy liền “biến hình” thành cực kỳ nhẹ nhàng và dễ nói chuyện.



Vì nếu thu mua thành công, tôi với tư cách cổ đông, sẽ hoàn toàn gắn bó sâu với công ty, không còn lo bị đối thủ “cướp” đi lần nữa.



Tổng Phan cũng vui vẻ, bằng lòng với mức giá hợp lý, bán lại phần lớn cổ phần, chỉ giữ lại một phần nhỏ.



Các cổ đông khác nhận tiền và rút lui, toàn bộ công ty bên kia về tay Từ Thiên Dật.



Và chỉ trong vòng một tháng, mọi thủ tục xong xuôi gọn gàng.



Giờ đây, cả tầng 13 thuộc về công ty chúng tôi.



Tôi cũng chính thức trở về vị trí cũ, vẫn là “linh vật bất bại” của phòng sales.



Đồng nghiệp cảm khái:



“Lạc Lạc à… Cậu không biết đâu, Tháng cậu nghỉ đó, tôi không chốt nổi một đơn hàng nào hết á!”



Từ Thiên Dật cũng thở dài, nói trong run sợ:



“Sau này anh thề, không bao giờ đi biệt tích kiểu bế quan nhịn ăn nữa. Không có anh ở công ty, đúng là… sụp thật sự.”



Tôi: “…”



Tối hôm đó, tôi lặng lẽ chuyển khoản cho mẹ và nhắn: “Mẹ nhớ mua ít rượu ngon với thuốc lá, mang qua biếu bác con nhé.”



Bác tôi xứng đáng được “bonus” hậu hĩnh.



Ting!



Điện thoại tôi kêu một cái.



Là vợ cũ của Triệu Mẫn nhắn tin:



“Nhờ bằng chứng cô đưa, tôi đã ly dị thành công còn khiến hắn phải bồi thường đến mức chảy m.á.u túi.”



Kèm theo đó là một khoản chuyển khoản sửa xe tăng gấp mấy lần, và một lời nhắn đơn giản mà thấm:



“Cảm ơn.”



__Hoàn__


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com