Tôi Là Linh Vật May Mắn Của Công Ty

Chương 2





Ngày đầu tiên anh ta đến công ty, sếp còn đặc biệt gọi tôi đến giới thiệu, bảo anh ta phải nhận mặt tôi cho kỹ.



Sếp còn dặn dò rõ ràng:



“Không cần giao việc gì cho cô ấy. Ngoài mấy lúc tiếp khách, ký hợp đồng thì cần cô ấy có mặt, thì thời gian còn lại cô ấy muốn làm gì cũng được.”



Trước mặt sếp, Triệu Mẫn tỏ ra rất ngoan ngoãn, đồng ý răm rắp.



Sếp yên tâm rời công ty, một mình lên núi sâu bắt đầu kỳ tu dưỡng không ăn uống kéo dài hai tuần, chỉ mong sống thọ để hưởng vinh hoa phú quý lâu dài.



Nhưng sếp chắc chắn không ngờ được rằng mình vừa rời đi, Triệu Mẫn đã trở mặt ngay sau đó.



Hắn triệu tập toàn bộ nhân viên phòng kinh doanh đến họp gấp.



Trong phòng họp, hắn vòng vo đá xéo, nói tôi là loại mặt dày lừa đảo, lợi dụng việc sếp mê tín để tự gán cho mình cái danh “vượng tài”, rồi ăn bám công ty không làm gì mà vẫn nhận lương cao.



Nghe tới đó, tôi tức đến mức suýt nữa đứng dậy “quyết chiến” luôn tại chỗ.



May mà mấy đồng nghiệp thân với tôi trong phòng kinh doanh liên tục kéo áo tôi dưới bàn, ra hiệu đừng kích động.



Họ thì thầm nhắc tôi phải bình tĩnh:



“Hắn đang cố tình ép chị tự nghỉ. Để sau này sếp về, hắn còn có cớ mà nói ‘chị đi là do tự nguyện, chẳng liên quan gì đến hắn’.”



Sao mà chấp nhận được!



Dù vậy, đồng nghiệp bảo tôi cố nhịn, đợi sếp về rồi tố cáo cũng chưa muộn.



Thôi thì… tôi nhịn.



Ai ngờ tôi càng nhịn, hắn càng tưởng tôi là đồ “giả trân”.



Sáng hôm sau, tôi ngủ một mạch tới khi tự tỉnh, thong thả đến công ty — và ngay lập tức nhận được thông báo từ phòng nhân sự:



Tôi đi muộn ba tiếng, bị trừ lương ngày hôm đó, còn mất luôn tiền chuyên cần cả tháng.



Cái này là động đến túi tiền của tôi rồi đó!



Chị nhân sự nhanh chóng dỗ dành tôi, bảo đừng vì chuyện nhỏ mà làm to.



Chị nói chỉ cần đợi sếp quay lại, mấy khoản đó chắc chắn được hoàn lại.



Nghe thì cũng hợp lý… nhưng trong lòng tôi vẫn thấy cay cực kỳ.



Nhìn thấy tôi mặt nặng mày nhẹ cả ngày, các đồng nghiệp trong phòng kinh doanh cứ vài phút lại lén dúi đồ ăn cho tôi.



Chẳng mấy chốc, bàn làm việc tôi biến thành một buổi tiệc mini: trà sữa, bánh ngọt, bánh quy, khoai tây chiên, khô bò cay, gà rán, khoai tây lắc, hamburger… đủ cả.



Nhóm trưởng phòng kinh doanh – Lâm Hy – ghé tai tôi nhỏ giọng an ủi:



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Lạc Lạc à, cố gắng chịu đựng. Đợi sếp quay về bắt hắn xin lỗi cậu là được.”



Tôi uống ngụm trà sữa được đồng nghiệp "nuôi", tâm trạng cũng đỡ hơn chút:



“Mới ngày thứ hai sếp đi mà đã nhớ ảnh rồi…”



Lâm Hy không nhịn được cười bật tiếng, sau đó thành thạo lôi điện thoại ra, dúi vào tay tôi:



“Đừng nhớ sếp nữa, giúp chị gọi cuộc này cái. Khách hàng này chị nhất định phải chốt cho bằng được đó!”



‘Hôm trước hai bên đang nói chuyện tốt lắm, mà hôm qua chị gọi suốt không ai bắt máy. Chắc chắn có công ty khác đang cố giành khách của chị! Cậu gọi đi…”



Dưới ánh mắt đầy kỳ vọng của Lâm Hy, tôi bấm gọi.



Vừa đổ chuông — bên kia lập tức bắt máy:



“Alo, Tiểu Lâm à…”



Lâm Hy hớn hở giật lại điện thoại, vừa giơ ngón cái với tôi, vừa hồ hởi nói vào máy:



“Tổng giám đốc Vương! Là em đây…”



Tiễn Lâm Hy rời đi với vẻ mặt hài lòng, tôi liếc nhìn lịch làm việc một chút hôm nay không có khách hàng nào được phòng kinh doanh hẹn đến công ty.



Nói cách khác, thời gian còn lại trong ngày tôi hoàn toàn rảnh rỗi.



Dù vậy, để đề phòng bất trắc, chẳng hạn như khách đột nhiên thay đổi lịch hẹn, muốn đến sớm hơn, tôi vẫn thường ở lại công ty đến hết giờ làm rồi mới về.



Khác với các đồng nghiệp, dù có rảnh cũng phải giả vờ bận rộn, tôi thì không cần.



Khi không có việc, tôi ngang nhiên lướt phim, đọc truyện, “ăn hại chính chuyên” mà không ai phàn nàn.



(Câu "ăn hại chính chuyên" thường mang tính chất hài hước và châm biếm. Nó ám chỉ một người có vẻ ngoài hoặc hành động rất nghiêm túc, chính chuyên, nhưng thực tế lại không đóng góp gì đáng kể, thậm chí có thể gây phiền toái hoặc cản trở. )



Thậm chí, mấy đồng nghiệp ở phòng kinh doanh sau sáu năm làm việc cùng tôi còn nhiệt tình giới thiệu phim hay, truyện mới cho tôi đọc.



Họ sợ tôi ở công ty buồn chán quá, một ngày nào đó lại tỉnh ngộ, không muốn sống phè phỡn nữa, quyết tâm rời bỏ kiếp linh vật để theo đuổi sự nghiệp chân chính.



Thật ra lúc đầu họ cũng từng cảm thấy… không phục.



Nhưng cuối cùng thì — thực tế vả cho hết thảy một cái đau điếng.



Ai nấy đều tâm phục khẩu phục công nhận: tôi xứng đáng với ba chữ “linh vật công ty”, hoàn toàn danh xứng với thực.



Vì năm thứ hai đi làm, tôi từng cảm thấy công việc này quá nhàm chán, mà tôi lại không muốn làm sales, nên nài nỉ sếp điều tôi sang phòng R&D.



Sếp bị tôi lải nhải suốt ngày, cuối cùng mềm lòng đồng ý.



Ai ngờ tôi vừa rời khỏi, chuyện lạ bắt đầu xảy ra.



Mấy khách hàng vốn đang bàn hợp đồng rất ổn thỏa, đột nhiên quay xe, không muốn hợp tác nữa.




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com