Thật là vừa hèn vừa nhát!
Vừa rồi, trước mặt Lục Án Thanh, cả thể diện lẫn sĩ diện đều đã mất sạch, Đường Tranh không cần thiết phải tiếp tục đóng kịch hòa bình với Uyển Hinh Nguyệt.
Đường Tranh vươn tay hất đổ chiếc ly trước mặt Uyển Hinh Nguyệt.
Trong chiếc ly bị Đường Tranh hất đổ, chứa đầy một ly nước, trong khoảnh khắc đổ ập lên người Uyển Hinh Nguyệt.
Uyển Hinh Nguyệt cảm thấy một luồng nóng rát trên người, cô ta thét lên, bật dậy khỏi ghế, phủi phủi bộ quần áo ướt sũng, giận dữ nói: "Đường Tranh, cô làm cái gì vậy!"
"Tôi vừa mới bất cẩn đụng phải ly, quần áo của Uyển giám đốc ướt hết rồi, cần phải về thay đồ. Chúng ta rời đi bây giờ, Lục tổng chắc sẽ không để ý đâu."
Đường Tranh muốn nhanh chóng kết thúc buổi tiếp khách gượng gạo đến mức có thể đào ra cả một căn hộ ba phòng ngủ này, động tác dứt khoát lưu loát.
Quần áo trên người Uyển Hinh Nguyệt bị hắt ướt, dính sát vào người, vô cùng thảm hại.
Cô ta tức giận nghiến răng nghiến lợi, dáng vẻ như thể bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên, xé nát Đường Tranh.
Biểu cảm này của Uyển Hinh Nguyệt, Đường Tranh đã thấy từ nhỏ đến lớn, đối với cô chẳng có sức sát thương gì.
Cô khẽ đá chân phải, Lục Án Thanh buông chân ra.
Đường Tranh được tự do, cô nhanh chóng đứng dậy khỏi chỗ ngồi: "Xin lỗi Lục tổng, đợi khi nào Đường tổng khỏe lại, sẽ chiêu đãi anh thật chu đáo."
Lục Án Thanh không nói gì.
Đường Tranh bảo nhân viên phục vụ khách sạn tính hóa đơn vào tài khoản của cha cô, rồi rời khỏi phòng bao.
"Đường Tranh, cô đứng lại cho tôi!"
Ngay khi cánh cửa phòng bao đóng lại, Uyển Hinh Nguyệt tức đến mặt mày tím tái gọi Đường Tranh lại.
Đường Tranh khoanh tay trước ngực, quay đầu nhìn Uyển Hinh Nguyệt: "Cô còn chê mất mặt chưa đủ à?"
"Đường Tranh..."
"Cô còn lảm nhảm với tôi, ngày mai tôi sẽ vào trung tâm thương mại làm việc."
Sau đó đá hết đám người nhà Uyển không có năng lực, lại chiếm giữ những vị trí quan trọng ra khỏi trung tâm thương mại!
"Cô..."
"Ba, hai, một..."
Âm "một" của Đường Tranh còn chưa dứt, Uyển Hinh Nguyệt đã nhanh chóng nhấc chân, bước về phía thang máy: "Đường Tranh, cô chờ đó, chuyện hôm nay cô ức h.i.ế.p tôi, tôi chưa xong với cô đâu!"
Uyển Hinh Nguyệt lại muốn về nhà mách lẻo rồi!
….
Vừa nhắc đến chuyện này, Uyển Hinh Nguyệt liền bùng nổ!
Từ nhỏ cô ta đã thích cướp đồ của Đường Chanh, năm năm trước, cô ta và Lương Viễn Trạch đã lăn lộn với nhau, cô ta cứ tưởng chuyện đó mình làm không ai hay biết.