Tôi Lén Mang Thai Hai Tiểu Tổ Tông Của Đại Lão Thần Bí

Chương 25



Cửa phòng khép hờ, Lục Yến Thanh đứng ở ngoài cửa, đem toàn bộ động tác của cô thu vào trong mắt.

 

Cô đã đau đến mức đó rồi, còn phải giả vờ kiên cường.

 

Lục Yến Thanh khẽ lắc đầu, dư quang chú ý tới vết m.á.u trước n.g.ự.c mình.

 

Trước mắt anh ta hiện lên cảnh tượng kéo Đường Chanh ra khỏi xe.

 

Anh ta cùng trợ lý đập vỡ cửa kính xe, kéo cô ra khỏi xe, cô giống như một con thú nhỏ hung dữ, cắn vào n.g.ự.c anh ta một cái.

 

Anh ta không kịp đề phòng bị cắn trúng, đau đớn truyền đến, anh ta bản năng giữ chặt vai cô, muốn đẩy cô ra.

 

Cô tăng thêm lực đạo, sự tàn nhẫn đó gợi lên ký ức về đêm năm năm trước.

 

Bàn tay anh ta giữ chặt vai cô, đột nhiên thu lại lực đạo.

 

Trong lúc Bốc Phàm muốn kéo cô ra, anh ta đã gạt tay Bốc Phàm ra, ôm cô lên xe.

 

Trên đường đến bệnh viện, anh ta không phát hiện ra vòng tay ôm cô càng lúc càng siết chặt.

 

......

 

Trong phòng bệnh, Đường Chanh từ từ thích ứng với cơn đau, cô không biết mình bị thương thành cái dạng gì, muốn ấn chuông gọi bác sĩ chủ trị đến, nói chi tiết với cô về tình trạng vết thương của cô.

 

Cô vừa giơ tay lên, một chiếc kẹo mút xuất hiện trước mặt cô.

 

"Đường Đường......"

 

Kẹo mút vị cam là món yêu thích của Đường Đường, Đường Chanh cho rằng con gái bảo bối của cô đến rồi, trong giọng nói của cô tràn đầy lo lắng, sợ rằng dáng vẻ hiện tại của cô sẽ dọa Đường Đường.

 

Cô chậm rãi quay đầu.

 

Trước giường bệnh, không có cô bé nhỏ nhắn xinh xắn như búp bê sứ, mà là một người đàn ông sở hữu một đôi chân dài miên man.

 

Đường Chanh ngẩng đầu, thấy là Lục Yến Thanh, cô thở phào nhẹ nhõm.

 

Lục Yến Thanh đưa viên kẹo trong tay, về phía Đường Chanh.

 

Đường Chanh nhìn viên kẹo trước mặt, lại nhìn Lục Yến Thanh.

 

Trước đó, cô và anh ta có hai lần gặp mặt, anh ta tâm tư sâu kín, không nói không cười, vừa nhìn đã biết là một người không dễ sống chung, anh ta lại có thể đưa kẹo cho cô.

 

Trong lòng Đường Chanh nói không nên lời sự phức tạp: "Lục tổng......"

 

"Viên kẹo này là từ trong xe của cô rơi ra."

 

Trong xe của cô có kẹo, chắc là món cô thích ăn.

 

Lục Yến Thanh nói xong, đặt kẹo ở bên gối của Đường Chanh.

 

Thì ra viên kẹo này không phải anh ta mua.

 

Đường Chanh lo lắng cho tình trạng vết thương của mình: "Làm phiền Lục tổng giúp tôi lấy bệnh án qua đây."

 

Lục Yến Thanh không từ chối, lấy bệnh án đặt ở cuối giường, đưa đến trước mặt Đường Chanh.