Hai xe va chạm, thân xe rung lắc ít nhiều.
Thân người Đường Ninh lao về phía trước, bị dây an toàn kéo lại, đầu bên phải đập vào khung xe, đau đến mức đầu óc cô ong ong.
Cô vịn đầu ổn định lại một lúc, nghe thấy có người gõ cửa sổ xe, Đường Ninh ngẩng đầu, nhìn ra bên ngoài.
Người trước xe che khuất ánh đèn đường vàng vọt, Đường Ninh không nhìn rõ mặt anh ta, cô cố nén đau đưa tay hạ kính xe xuống.
Bốc Phàm vội vàng nói: "Cô bị thương rồi à?"
Đường Ninh: "Chiếc xe phía trước là của anh?"
"Xe là của ông chủ tôi. Vừa rồi xe gặp một vài vấn đề, vừa mới xử lý xong. Tôi còn chưa kịp lái đi, thì cô đã đ.â.m vào."
"Ý anh là lỗi tại tôi?"
Đôi mày xinh đẹp của Đường Ninh hơi nhíu lại.
Cô nhìn thấy bên cạnh dải phân cách cây xanh ở ngã tư, có một người đàn ông mặc vest chỉnh tề, dáng người cao ráo, hẳn là ông chủ mà người bên ngoài xe kia nhắc đến.
Cô rụt tay đang vịn đầu lại, kéo phanh tay, chuẩn bị xuống xe, xem xét mức độ hư hỏng của xe.
Cảm giác trên tay dính dính, Đường Ninh cúi đầu nhìn những ngón tay dính đầy vết máu, mùi tanh nồng theo đó mà xộc lên.
Bụng cô khó chịu một hồi, nhanh chóng mở cửa xe bước xuống, ngồi xổm bên đường nôn mửa.
Đường Ninh dùng bàn tay không dính m.á.u bịt mũi, nhưng mùi tanh của m.á.u vẫn len lỏi vào, cô nói với người đứng bên cạnh: "Phiền anh lấy giúp tôi ít giấy."
Lục Yến Thanh nghe vậy, nhìn Đường Ninh với mái tóc xõa che khuất phần lớn khuôn mặt, có chút máy móc đưa tay, lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay đưa cho cô.
Hương trầm mộc nhàn nhạt, mát lạnh tỉnh táo, xua tan mùi tanh nồng trong mũi Đường Ninh.
Mùi hương quen thuộc trên chiếc khăn tay khơi gợi ký ức năm năm trước của Đường Ninh, bàn tay nắm chặt chiếc khăn tay chợt siết lại, cô động đậy cổ có chút cứng ngắc, nhìn sang bên cạnh.
Trong tầm mắt, một người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh cô.
Thân hình anh thẳng tắp, ánh đèn vàng vọt bao phủ lấy anh, tăng thêm vài phần u uất và nguy hiểm.
Như một vị vua tôn quý, nhìn xuống những con kiến dưới chân, uy áp tự nhiên toát ra từ anh khiến Đường Tranh cảm thấy mình thấp bé hơn hẳn.
Người đàn ông dịu dàng và ân cần đêm đó, để mặc cô cắn, chắc chắn không phải là người đàn ông lạnh lùng bao bọc kia.
Cơ thể căng thẳng của Đường Tranh dần thả lỏng, cô liếc nhìn gương mặt tuấn tú với những đường nét sâu sắc của anh rồi đứng dậy.