Tôi Lén Mang Thai Hai Tiểu Tổ Tông Của Đại Lão Thần Bí

Chương 7



Lương Viễn Trạch vừa mở miệng, liền chú ý đến Lục Án Thanh trong phòng khám: "Tranh Tranh, anh ta là ai?"

 

"Không liên quan đến anh."

Năm năm trước, sau khi cô và Lương Viễn Trạch chia tay thì phát hiện mình có thai, gia đình không muốn cô bị những lời đồn đại làm phiền nên đã đưa cô ra nước ngoài, hai người năm năm không liên lạc.

 

Hai tháng trước, cô vì cha bệnh mà về nước, Lương Viễn Trạch bắt đầu đủ kiểu dây dưa với cô.

 

Mỗi khi nhìn thấy bộ mặt giả vờ si tình của anh ta, Đường Tranh đều muốn nôn hết cả cơm tối hôm trước.

 

Lương Viễn Trạch biết rõ tính tình của Đường Tranh, những chuyện cô không muốn nói, ai cũng không có cách nào moi được nửa chữ từ miệng cô.

 

Anh ta quay sang nói với Lục Án Thanh: "Anh là bạn trai mới của cô ấy à? Anh là đàn ông, có thể chấp nhận chuyện cô ấy vì giận dỗi bạn trai mà tùy tiện ngủ với một người đàn ông?"

 

Đường Tranh: !!!

 

Lương Viễn Trạch cái tên chó má này, có thể nói tiếng người không?

 

Đường Tranh đứng dậy, muốn tát cho anh ta một cái.

 

Giọng nói trầm thấp của Lục Án Thanh vang lên: "Anh có thể chấp nhận?"

 

"Đương nhiên tôi có thể!"

 

"Thì ra trong mắt anh, anh không được tính là đàn ông."

 

Giọng điệu của Lục Án Thanh bình thản, những lời nói không nghe ra cảm xúc gì khiến Lương Viễn Trạch tức đến nghẹn cả cổ, mặt mày tái mét.

 

Khóe miệng Đường Tranh cong lên một nụ cười nhạt.

 

"Anh......"

 

"Lương Viễn Trạch, anh đã khinh thường tôi như vậy, tại sao còn phải ngày ngày lượn lờ trước mặt tôi? Từ hôm nay trở đi tránh xa tôi ra một chút, đừng để tôi kéo thấp cái đẳng cấp của anh."

 

Đường Tranh nói xong, cảm kích nhìn Lục Án Thanh một cái, chuẩn bị rời đi.

 

Lương Viễn Trạch vừa định đuổi theo, Lục Án Thanh chậm rãi giơ chân lên.

 

Lương Viễn Trạch bị vấp một cái, thân hình không vững, kêu lên một tiếng, nhào người về phía trước.

 

Đường Tranh nghe thấy tiếng động, nhanh chóng tránh ra.

 

Giây tiếp theo, một tiếng "bịch" vang lên, Lương Viễn Trạch ngã sấp mặt xuống đất, nằm sấp như một con ếch.

 

Bốc Phàm nhìn xuống bàn chân của Lục Án Thanh đã trở về vị trí cũ, thầm nghĩ, ông chủ trước đây không bao giờ xen vào chuyện người khác, hôm nay là sao vậy?

 

Bốc Phàm còn chưa đoán ra tâm tư của Lục Án Thanh, Lục Án Thanh đã xoay người, giẫm lên tay Lương Viễn Trạch rồi bước ra khỏi văn phòng bác sĩ.

 

Phía sau, tiếng kêu đau đớn của Lương Viễn Trạch khiến da đầu Bốc Phàm tê dại.