Thẩm Quan ôm chặt lấy tôi, mang theo vẻ lười nhác và thỏa mãn sau chuyện thân mật:
“Bảo bối, anh chưa từng nghĩ sẽ chia tay với em.
Kể từ giây phút rời khỏi nhà em, anh đã bắt đầu lên kế hoạch làm sao để quay lại bên em.
Nhưng lúc đó tương lai quá mơ hồ, anh không dám hứa hẹn điều gì, sợ bản thân không làm được, sợ phụ sự chờ đợi và kỳ vọng của em.
Ba năm qua, anh luôn lo sợ.
Lo em không vượt qua được chuyện tình cảm của chúng ta, lại càng sợ em đã có người khác, kết hôn sinh con.”
Thật ra tôi cũng vậy.
Suốt những năm qua, tôi vẫn không thoát khỏi bóng ma của cuộc chia tay.
Bạn bè khuyên tôi, quên đi một mối tình cũ tốt nhất là bắt đầu một mối tình mới.
Nhưng Thẩm Quan quá tốt, từng yêu biển rộng rồi, đâu còn ai sánh kịp.
So với việc miễn cưỡng mở lòng, chi bằng tập trung kiếm tiền.
“Nhưng mà, bảo bối.”
Anh bất ngờ chuyển giọng: “Em mua được căn hộ cao cấp rồi à, lợi hại thật đấy, vẽ tranh mà kiếm được nhiều thế sao?”
Tôi kể cho anh nghe, tôi không chỉ vẽ tranh minh họa mà còn mở cả studio, làm chủ rồi.
Thẩm Quan nhíu mày, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hỏi tôi:
“Em vẽ mấy thứ không đứng đắn đó mà qua kiểm duyệt được à?”
Tôi tát anh một cái, nghiêm túc giơ tay thề:
“Mỗi bức tranh em vẽ đều phù hợp với giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội.”
“Nickname là gì? Cho anh xem với.”
“……”
Tôi bị ánh mắt của anh nhìn đến phát run, trong lòng khẽ rùng mình, nhưng rồi vẫn kiên định niềm tin:
Tim có thể cho anh, người cũng có thể, nhưng tài khoản thì tuyệt đối không được.
Mấy bức tranh mờ ám vẽ theo yêu cầu fan mấy hôm trước, vừa hay bị Thẩm Quan bắt gặp.
Anh ghé sát tai tôi, thấp giọng nói:
“Bảo bối vẽ tranh đẹp nhất, có ý tưởng, rất hay.”
Rồi đè tôi xuống, dụ dỗ thì thầm:
“Bảo bối, tụi mình thử xem.”
……
Sau khi thử xong, tôi cắn lên tay anh một cái, thở hổn hển:
“Thẩm Quan, anh đúng là cái đồ không đứng đắn!”
Đêm buông xuống, đèn phố rực rỡ, mồ hôi trên người cuối cùng cũng khô đi phần nào.
Thẩm Quan chống đầu bằng một tay, cúi xuống nhìn tôi rất lâu, đột nhiên nói:
“Chúng mình kết hôn đi, bảo bối.”