Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 100



“Ha, thật là ngàn tính trăm tính, cũng không ngờ cậu lại bịt kín đôi mắt, đáng tiếc, kỹ năng [Đọc suy nghĩ] của tôi không phát huy được tác dụng.” Nam sinh hơi tiếc nuối nói.

Lãng Dữ hừ lạnh, sau khi lấy lại bình tĩnh, lập tức điều khiển cây quạt nhỏ Quy Trần.

Nhưng cậu vừa nhấc tay, đã lập tức bị một sức lực tóm chặt bàn tay lại.

Lãng Dữ ngơ ngẩn, giây tiếp theo, cậu nghe thấy bên tai truyền đến âm thanh của Thích Mê: “Chờ một chút, để tôi tới.”

Cho dù không biết cô muốn làm cái gì, nhưng Lãng Dữ vẫn là thuận theo ừ một tiếng, hạ tay xuống: “Cẩn thận.”

“Được.”

Thích Mê buông Lãng Dữ ra, đi tới phía trước vài bước, cười nói: “Tiểu Hầu Tử, đã lâu không gặp.”

Sắc mặt của nam sinh lập tức thay đổi, lập tức đeo mắt kính lên, khi thấy rõ nét mặt người tới, cậu ta kinh ngạc nói: “Thích, chị Thích Mê, sao lại là chị? Chẳng phải chị đã sớm không tham gia trò chơi tận thế rồi sao?”

Nam sinh tên là Hầu Thư, dáng người cao gầy, mà bởi vì tính tình nghịch ngợm không chịu ngồi yên nên từ nhỏ đã được đặt cho biệt danh này. Sau khi đến với trò chơi tận thế, Thích Mê biết được biệt danh này của cậu ta, nên vẫn luôn xưng hô như vậy.

“Đừng nói nữa, chị cũng không hiểu sao lại vào được đây.” Thích Mê cười: “Không ngờ cách nhau ba năm em vẫn có thể nhớ rõ chị, Tiểu Hầu Tử, gần đây em thế nào?”

“Vẫn, vẫn ổn.” Hầu Thư gãi đầu, như là nghĩ tới cái gì, đột nhiên cậu trừng lớn đôi mắt: “Chị Thích Mê, không phải người phụ nữ mà Sĩ quan Tiên phong muốn là chị đó chứ?”

Thích Mê: “Không phải chị…”

Hầu Thư vừa nghe, nhẹ nhàng thở ra: “Không phải chị là được.”

Nhưng Thích Mê nói còn chưa nói xong, sau khi ngừng một chút, lập tức bổ sung thêm một câu: “Nhưng hai người phụ nữ em muốn kia, một người là chị của chị, một người là em của chị, ai chị cũng muốn mang đi.”

Nguyệt

“Hả? Này…” Hầu Thư có vẻ rất khó xử, gãi đầu: “Hai người kia còn có quan hệ này với chị sao?”

Thích Mê: “Nói tới đây chị còn muốn hỏi em đó, Tiểu Hầu Tử, sao em và Sĩ quan Tiên phong [Ảnh] lại có liên quan đến nhau? Chắc là em có thể nhìn ra bọn họ đang hại người.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Khi nói những lời này, giọng của cô đã lạnh đi vào phần, Hầu Thư lập tức bắt được một chút biến hóa cảm xúc này của cô, nỗi sợ ngày xưa bị Thích Mê chi phối lại nhấc lên lần nữa. Cậu ta hắng giọng, gãi đầu bất lực: “Chị Thích Mê, em, em không có cố ý, thật sự là do em hết cách… Sĩ quan Tiên phong trói Du Du lại, một hai phải buộc em làm việc cho anh ta, em, em cũng là không còn cách nào hết.”

Thích Mê nghiêng đầu: “Du Du là ai?”

Hầu Thư: “Là bạn gái của em… Chúng em đã ở bên nhau một năm, cô ấy cũng là người chơi tận thế, Sĩ quan Tiên phong nói nếu em không nghe anh ta, anh ta sẽ dùng thân thể của Du Du đào tạo…”

“Dùng thân thể đào tạo? Đào tạo cái gì? “

“Chính là… Thật là, đơn giản chính là làm loại chuyện này…” Hầu Thư hiếm khi cào đầu nhanh hơn, sau khi bối rối quay một vòng, cậu ta giải thích: “Có thể là bởi vì tiến hóa quá mức cao cấp, nên đám người tiến hóa không thể sinh con cùng nhau, bọn họ không có cách nào tạo ra đời sau nên mới muốn dùng phụ nữ loài ngoài để tạo ra người tiến hóa mới.”

“Cho nên chị em kia của chị bị bắt, là để nhốt lại sinh con cho bọn họ sao?”

Hầu Thư gật đầu: “Có thể nói là như vậy.”

Thích Mê khó chịu chậc một tiếng: “Vị Sĩ quan Tiên phong kia ở đâu?”

“Sĩ quan Tiên phong sao, ở ——” Hầu Thư vừa nâng tay lên, giọng nói đã dừng lại. Cậu ta đột nhiên hiểu cô muốn làm gì, vội ngăn cản: “Chị Thích Mê, đừng dính líu vào vũng nước đục này, Sĩ quan Tiên phong và bốn năm thuộc hạ của hắn đều có kỹ năng, một mình chị đánh không lại đâu.”

“Không, chị chỉ hỏi trước thôi.” Thích Mê chỉ cánh tay phải của mình: “Xương cốt của chị nát rồi, còn chưa khôi phục, sao chị có thể đi chịu chết?”

Hầu Thư chỉnh kính lại, kinh ngạc nói: “Chị bị thương sao? Là ai khiến chị bị thương?”

“Một tên cao to có hoa trên cánh tay.” Thích Mê không muốn lãng phí thêm thời gian với đối phương, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Xin lỗi Tiểu Hầu Tử, chị biết điều này khiến em rất khó xử, nhưng chị không thể trơ mắt nhìn bạn mình bước vào hố lửa, hômnaychịnhất định sẽmanghai người nàyđi… Em có biện pháp ổnthỏa nàokhông?”

“Từ từ, chờ một chút… Chị nói là một người cao to không mặc áo cánh tay có hoa sao, có phải anh ta mặc quần jean rách hay không?” Hầu Thư lại hỏi.

Thích Mê gật đầu: “Sao vậy?”

“Má ơi, chị Thích Mê thật là đao tốt chưa già! Đó chính là thuộc hạ Ngưu Vĩ mà Sĩ quan Tiên phong đắc ý nhất, cái [Miệng Thao Thiết] kia của anh ta có thể cắn đứt cả ván sắt, vậy mà bị chị g.i.ế.c c.h.ế.t rồi?!” Miệng của Hầu Thư biến thành hình chữ O, hai tay nắm tóc, không thể tin tưởng mà tán thưởng.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com