Hầu Thư cười lạnh, tiến lên lấy một chân đạp giữa hai chân của Ngưu Vĩ, còn chà qua chà lại để xả giận: “Dám bắt nạt Du Du nhà tao đúng không? Đồ rác rưởi mày nhân lúc tao không ở đó, muốn bắt nạt bạn gái tao đúng không! Xứng đáng, đồ rác rưởi mày cũng có ngày hôm nay! Hừ!”
Đôi mắt của cậu ta trở nên tàn nhẫn, cho đến khi dưới chân giẫm ra một bãi m.á.u mới dần dần phục hồi tinh thần lại.
Hầu Thư nhìn nhìn, chà m.á.u dưới chân lên trên thảm, sau khi làm sạch tương đối thì mới cầm cánh tay của Ngưu Vĩ, kéo giống như một con lợn chết, chậm rãi đi ra ngoài.
*
Cậu ta rẽ qua một khúc cua lớn kéo t.h.i t.h.ể của Ngưu Vĩ đi tới một biệt thự được trang trí sang trọng hơn.
Trước cửa biệt thự trang trí bằng bong bóng màu đỏ, bầu không khí tràn đầy vui mừng, chỉ là quá cô quạnh, ngược lại sinh ra một loại bầu không khí khủng bố kiểu minh hôn của Trung Quốc.
Nguyệt
Hầu Thư ném cánh tay Ngưu Vĩ ra, xoay người cúi đầu tát mạnh vào miệng mình mấy cái, cho đến khi gương mặt bị nóng rát đau đớn, cậu ta mới hoảng hốt chạy vào biệt thự: “Không ổn, không ổn! Sĩ quan Tiên phong đại nhân, đội trưởng Ngưu Vĩ đã chết!”
Trong phòng khách tầng một của biệt thự có ba người tiến hóa đang ngồi, ai cũng cao to, trên người là hình xăm rất có lực uy hiếp. Vừa nghe Hầu Thư sốt ruột hoảng hốt mang đến tin dữ này, ba người lập tức đứng dậy: “Cậu nói cái gì? Ngưu Vĩ đã chết?!”
Sắc mặt Hầu Thư trắng bệch, run rẩy chỉ vào ngoài cửa: “Đúng vậy, lúc tôi đi đón dâu chỉ thấy t.h.i t.h.ể đội trưởng Ngưu…”
Ba người tiến hóa nhìn nhau, vội vàng chạy ra xem.
Hầu Thư giơ tay xoa nước mắt ở khóe mắt, mới vừa thả lỏng được một nửa, vừa quay đầu đã thấy bóng người cường tráng đứng ở cầu thang, trong khoảnh khắc một nửa hơi thở này cũng kẹt ở trong ngực, m.á.u từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu.
Là Sĩ quan Tiên phong [Ảnh].
Bề ngoài đại khái hơn ba mươi tuổi, giống với người tiến hóa khác là đầu to, cổ thon dài, thân thể thẳng tắp, mặc bộ quân phục phẳng phiu, đội mũ như, hai tay chống vào một cây gậy quý ông, từ trên xuống dưới đều tản ra hai chữ uy hiếp.
Hầu Thư cong lưng cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng: “Sĩ quan Tiên phong đại nhân…”
Sĩ quan Tiên phong nhìn chằm chằm vào cậu ta, lạnh giọng hỏi: “Cậu nói Ngưu Vĩ đã c.h.ế.t sao?”
“Đúng vậy, lúc tôi đến chỗ đó, người đã c.h.ế.t rồi.”
Lúc này, ba người tiến hóa nâng t.h.i t.h.ể tiến vào ném trên mặt đất, cũng khom lưng đối mặt với Sĩ quan Tiên phong.
“Báo cáo Sĩ quan Tiên phong đại nhân, Ngưu Vĩ thật sự đã chết, tất cả miệng vết thương đều tập trung trên đỉnh đầu của anh ta, xương cốt toàn thân đều nát, còn có đồ vật kia cũng bị giẫm nát… Tôi nghĩ người g.i.ế.c c.h.ế.t Ngưu Vĩ nhất định là người rất lợi lại, nếu không sẽ không thể tấn công là điểm yếu của anh ta.” Một người đàn ông có xích bạc thô trên cổ trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Người đàn ông tên là Hình Thiết Quân, xem như là thuộc hạ đắc ý thứ hai của Sĩ quan Tiên phong.
Sĩ quan Tiên phong đứng trên cầu thang, lạnh nhạt liếc nhìn t.h.i t.h.ể một cái: “Hai người phụ nữ của ta đâu?”
“Người phụ nữ…” Hầu Thư phản ứng lại, vội trả lời: “Lúc tôi đến, trong phòng chỉ có một mình đội trưởng Ngưu, tôi không nhìn thấy bất cứ người phụ nữ nào cả…”
“Hai người phụ nữ đều không ở đó sao?”
Hầu Thư cúi đầu: “Đều không ở đó, tôi không nhìn thấy.”
Sĩ quan Tiên phong nghi hoặc, chống gậy quý ông chậm rãi đi tới, đứng yên ở trước t.h.i t.h.ể của Ngưu Vĩ, dùng gậy khều khều cánh tay anh ta.
Tay trái Ngưu Vĩ cuộn tròn cứng đờ, giống như đang nắm chặt thứ gì.
Không đợi Sĩ quan Tiên phong mở miệng, Hình Thiết Quân đã biết ý ngồi xuống, cố sức bẻ tay Ngưu Vĩ ra, dâng đồ vật anh ta nắm chặt trong tay bằng hai tay.
Sĩ quan Tiên phong quan sát, dùng hai ngón tay cầm đồ vật kia lên.
Đây là một miếng băng cá nhân đã được sử dụng, trên đó có một ít vết máu, còn có hình mặt cười dễ thương.
Hầu Thư ngước mắt nhìn lén, vừa thấy Sĩ quan Tiên phong cầm băng cá nhân kia trong tay đã thầm hít hà một hơi.
Sĩ quan Tiên phong đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, cười lạnh: “Xem ra trước khi c.h.ế.t đội trưởng Ngưu đã để lại dấu vết, cố ý giữ lại đồ vật trên người hung thủ, các người bảo quản nó cho thật tốt, phải giữ lại thứ này để báo thù cho đội trưởng Ngưu.”
Nói xong hắn nâng tay lên, Hình Thiết Quân lập tức giơ hai tay tiếp nhận.
“Nhưng lễ thành hôn của ta phải làm sao đây? Đã bố trí náo nhiệt đến như vậy…” Sĩ quan Tiên phong nhìn khắp nơi.
Hầu Thư lập tức quỳ xuống đất nhận sai: “Sĩ quan Tiên phong đại nhân! Tôi tình nguyện lấy công chuộc tội, đi bắt hai người phụ nữ đã chạy trốn trở về!”
“Bắt trở về?”
“Đúng vậy, bắt trở về!”
Sĩ quan Tiên phong cười nhạt, dùng gậy quý ông đặt trên cằm Hầu Thư, nâng đầu cậu ta lên: “Cậu nói đúng, cậu phải đến lấy công chuộc tội ——” Hắn ngừng lại, đột nhiên mở ra cái miệng rất to: “Nhưng ta không chờ nổi để cậu đi bắt hai người phụ nữ kia trở lại, đêm nay ta sẽ động, phòng, hoa, chúc! Cùng bạn gái Du Du của cậu…”