“Các cậu nhìn xem, thầy cô không cho chúng ta tới gần cửa sổ, nhất định có vấn đề!” Triệu Nhất Triết lại đứng ra mở cuộc họp.
Vu Kiều Kều không đồng ý: “Mẹ tớ bảo ở bên cửa sổ lạnh lắm, sợ chúng ta bị ốm nên mới không cho đến gần, có thể có vấn đề gì được chứ?”
“Đúng vậy!” Vương Tiểu Hổ cũng đồng ý kiến với Kiều Kiều, trong lòng thằng nhóc vẫn còn hơi giận dỗi việc bị quái thú nhỏ đánh bại.
Triệu Nhất Triết nóng nảy nói: “Không cho chúng ta đi ra cửa, cũng không cho chúng ta tới gần cửa sổ, điều này mà bình thường à?” Thấy không thể trông cậy vào Vu Kiều Kiều và Vương Tiểu Hổ, cậu bé chỉ có thể nhìn về phía những người bạn khác.
Nguyệt
Phương Hân Duyệt chớp chớp mắt, có vẻ không hiểu lắm nên giơ tay kéo kéo người đứng bên cạnh vẫn im lặng không nói gì - Ngô Mộc Thần.
Ngô Mộc Thần là cháu ngoại của Đỗ Thụy, nhỏ nhỏ gầy gầy, đôi mắt tròn xoe rất giống con nai con. Thích Mê thật sự không tìm thấy áo lông vũ của học sinh nam nên đã mặc cho cậu bé bộ cái áo màu hồng phấn.
Từ khi bắt đầu mặc cái áo này vào cậu bé chưa hề nói chuyện một câu nào.
Phương Hân Duyệt túm lấy cậu bé thì cậu bé cũng không thèm để ý.
Lúc này, Vu Kiều Kiều bỗng nhiên hô lên: “Tớ biết thầy cô đang giấu chúng ta điều gì rồi.”
Triệu Nhất Triết rất vui mừng khi có người cùng phe với mình, cậu bé vội hỏi: “Điều gì?”
Vu Kiều Kiều nghiêm túc nhíu đôi lông mày nhỏ của mình, cô bé giương nanh múa vuốt lên: “Nhất định là bởi vì… Bên, ngoài, có, quỷ!”
Năm đứa nhỏ im lặng vài giây.
Triệu Nhất Triết sợ tới mức lùi một bước, cậu bé vội xua tay: “Không, không có khả năng đấy! Cha tớ đã nói, trên thế giới không có quỷ!”
“Có! Tớ đã nhìn thấy!” Vu Kiều Kiều chắc chắn phản bác, cô bé nói: “Tóc dài, váy đỏ, đáng sợ…” Cô bé vừa ra dấu, vừa liếc mắt lên đã thấy Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy đứng ở cách đó không xa nhìn bọn họ, lời nói còn chưa xong đã im lặng ngậm chặt miệng lại.
Trịnh Viện Viện nghiêng đầu, mỉm cười.
Vu Kiều Kiều: Sợ quá!
Thích Mê đi ra khỏi nhà trẻ và đi về phía căn hộ chung cư cho thuê của mình.
Ở thế giới nguyên bản, để thuận tiện cho việc đi làm ở nhà trẻ cho nên cô đã thuê một căn hộ chung cơ nhỏ gần đó, chỉ mất khoảng mười lăm phút đi bộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cô quyết định lấy nơi đó làm điểm đến tiếp theo của mình, ở chỗ này cô cẩn thận tìm kiếm trong các tòa nhà và cửa hàng để xem có thứ gì cô có thể sử dụng và ăn được hay không.
Dọc theo đường đi, bóng đêm thật sự yên tĩnh, cô cố ý khống chế lực độ của mỗi bước chân cho nên âm thanh phát ra khi đi trên đường không quá to. Khi gió lớn hơn một chút thì tiếng bước chân có thể bị che khuất hoàn toàn trong đó, nhưng đáng tiếc là, đôi mắt của cô vẫn chưa thể thích ứng với bóng đêm ở nơi này, một đường đi đến đây, cô chỉ có thể dùng điện thoại di động để chiếu sáng.
Ánh sáng ở trong bóng đêm thật sự rất gây chú ý, mấy con thiêu thân nhìn thấy ánh sáng cứ chăm chăm bay đến đ.â.m vào người cô. Cô đành phải dùng miệng ngậm điện thoại di động, giải phóng cho đôi tay của mình để xử lý mấy thứ này.
Sau khi trên đất tràn đầy xác mấy con côn trùng, cô lắc lắc chất lỏng dính ở trên d.a.o gọt hoa quả, đi vào một cửa hàng quần áo trẻ em ở bên đường. Một đường đi tới đây thấy cửa hàng nào cô cũng không buông tha, nếu cửa mở thì cô sẽ đi vào nhìn xung quanh một vòng, nếu cửa không mở, cô sẽ thử xem có thể phá khóa ra hay không. Bỗng nhiên cô thoáng nhìn thấy bên trong gian phòng của cửa hàng quần áo này vẫn còn sót lại một vài bộ quần áo trẻ em đang được treo, cô chuẩn bị đóng gói tất cả mang hết chúng đi.
Cô tùy tiện lấy một tờ khăn giấy lau khô tay, sau đó cô lại tìm được một cái túi nilon để bỏ những thứ này vào, cô định bụng sẽ để đống đồ này tạm thời ở đây, tí nữa khi quay về cô sẽ vào lấy. Nhưng cô mới vừa ngẩng đầu thì bỗng thấy có một con chuột to bằng một con Corgi đang lẳng lặng nhìn chằm chằm cô với hàm răng màu vàng sắc nhọn.
Trong miệng nó tựa hồ đang nhai thứ gì đó.
Con chuột nhanh chóng chạy tới, hai tay Thích Mê chống lên mặt quầy, nhanh nhẹn nhảy lên trên mặt quầy đồng thời phi đao thẳng tới trái tim của con chuột biến dị. Con chuột biến dị kêu “chít, chít, chít”, bốn chân múa may ở trên không trung.
Thích Mê ngồi xổm trên quầy nhìn con chuột đang giãy giụa sắp chết, tự hỏi mình có nên nhảy xuống đá nó thêm một cái nữa không, trong giây tiếp theo, một âm thanh nỗ tung bông vang lên bên tai khϊếp cho cô không kịp đề phòng.
Trong hoàn cảnh yên tĩnh như vậy, một cái kim rơi cũng có thể nghe thấy, chứ không cần phải nói đến tiếng của một cái chậu inox rơi xuống đất. Xoảng! Âm thanh đến nhanh mà đi cũng nhanh, rất lớn giống như tiếng một quả b.o.m nổ vậy.
Con chuột biến dị đang giãy giụa bị dọa sợ, bốn chân đá thẳng lên rồi dừng lại, sau đó nó bất động.
Một khoảnh khắc yên tĩnh.
Thích Mê tưởng là có thể do thứ gì đó vô tình làm đổ cái chậu, cô vỗ vỗ trái tim nhỏ bị chấn kinh, sau đó thu hồi d.a.o rồi chuẩn bị rời đi. Kết quả, tay cô mới vừa đẩy cửa ra thì bên tai bỗng nhiên truyền đến vài tiếng nói chuyện của con người: “Biến đi… dã thú….”
Giọng nói khàn khàn, trầm thấp, không có sức lực, dường như là phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể nói ra.
Ngay cả tiếng kêu thảm thiết nghe cũng khi vang khi dừng.
Thích Mê nâng di động lên, cô phát hiện trong góc của hàng trang phục có một phòng vệ sinh nhỏ.
Cái m.ô.n.g béo của con chuột biến dị cứ ẩn hiện trong sáng tối, bên cạnh còn có một cái bát nhỏ bằng inox.
Có lẽ là cảm nhận được có ánh sáng, con chuột biến dị kia đột nhiên quay đầu lại, cái miệng mở ra rồi khép lại đang nhai một thứ gì đó, nhai đến mức cả khuôn mặt như được nhuộm hồng.