Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 146



“Không cần quá kinh ngạc, chúng tôi dẫn theo nhiều trẻ con như vậy, ít nhất cũng phải có một chút bản lĩnh chứ?” Thích Mê cười vỗ vỗ vai bà.

Tề Tư Vân ghé mắt, khóe miệng không khỏi cong lên trên: “Nếu lần này mọi người có thể giúp khu Thỏ lấy được chút vật tư, tôi sẽ yêu cầu khu trưởng tổ chức tiệc lớn cho mọi người.”

“Thật?”

“Thật, muốn ăn cái gì cô cứ nói.”

Thích Mê chép miệng tự hỏi, cô nghĩ đến lời nói ngày hôm qua của Vương Tiểu Hổ, xác định: “Ăn sủi cảo đi.”

“Chốt luôn!”

*

Khoảng cách từ khu Thỏ tới đấu trường không gần, trên đường đi, Tề Tư Vân có rất nhiều thời gian giải thích cho Thích Mê và Eva hiểu rõ luật chơi của đấu trường.

[Đấu trường], xem tên đoán nghĩa, chính là nơi mà thành viên đại diện cho từng khu đứng ra PK. Ở nơi đó, ngoài việc chiến thắng để lấy được vật tư do Thành chủ phân phát, còn có một cách có thể lấy được vật tư, đó chính là [đặt cược].

Cái gọi là [đặt cược], thật ra cũng giống như bài bạc, lấy vật tư mỗi khu đang có làm vật đặt cược, cược xem trong trận đấu lần này khu nào có thể đứng thứ nhất.

Đặt trúng khu là có thể chia đều số vật tư ở những cửa đặt không chính xác.

Nhưng mà xét cho cùng, giành chiến thắng ở khu PK vẫn là ổn định và có thể nhận được số vật tư phong phú nhất.

Chín khu bốc thăm ngẫu nhiên các trận, cuối cùng sẽ cạnh tranh cho vị trí nhất tuần, khu đứng đầu sẽ được cung cấp đầy đủ vật tư trong một tuần.

Vật tư cung cấp theo từng hạng sẽ giảm dần, về cơ bản, vị trí cuối cùng ngay cả một sợi tóc cũng không còn.

Cho nên người đứng đầu khu Thỏ cũng chỉ có thể động viên mọi người tự cung tự cấp, dùng sức lao động tạo ra vật tư.

“Nghe ý tứ bà nói chuyện, chắc hẳn người ở khu Thỏ cũng không cam lòng đứng ở đằng sau?” Thích Mê hỏi.

Tề Tư Vân thở dài: “Nhìn xem cô nói gì kìa, có ai trên đời này muốn làm người đứng sau đâu, chẳng qua là không thể mà thôi.”

Lúc này, Eva cũng gần như hiểu rõ tình cảnh khó khăn của khu Thỏ, cô ấy không nhịn được hỏi: “Bà nói xem, khu Thỏ có đến mấy trăm người, nhiều người như vậy, ngay cả một người có năng lực cũng không có à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Làm sao lại không có được, không phải tôi có năng lực đây sao?”

Tề Tư Vân nói xong, bà định biểu diễn cho Eva một cái “năng lực độn thổ” thì bị Thích Mê duỗi tay ngăn lại: “Chạy đi đâu, nói tiếp đi.”

“Ồ.” Tề Tư Vân hắng giọng, quấn chặt áo khoác, “Thật ra, người có năng lực ở khu Thỏ không hề ít, nhưng không phải là những năng lực có thể đánh đánh g.i.ế.c giết, cô có hiểu không? Không có loại nào thuộc năng lực chiến đấu, năng lực chữa lành thì cũng có vài người, trong khu có bệnh hoặc thiên tai không cần phải lo, còn có cái gì mà [năng lực đọc suy nghĩ], [năng lực tạm dừng thời gian], … vân vân… mấy loại năng lực kỳ kỳ quái quái khu Thỏ chúng tôi cũng có… Ai, nhưng mà chỉ không có năng lực nào có thể chiến đấu, cô nói có tức không cơ chứ!”

Eva kéo dài giọng “a’ một tiếng, cô ấy cười ôm chầm Thích Mê, rồi nói với Tề Tư Vân: “Không có việc gì phải lo cả, bây giờ khu Thỏ có hai người có thể đánh nhau rồi!”

Tề Tư Vân gật đầu, gánh thì nặng mà đường thì xa, bà vỗ vỗ vai hai người nói: “Cố lên, tôi tin tưởng hai người… Tôi chỉ đưa hai người đến đây tôi, con đường còn lại hai người phải dựa vào chính bản thân mình rồi, cứ đi thẳng đến cuối cùng là có thể đến đấu trường.”

“Chỉ như vậy thôi?” Thích Mê nhìn bốn phía xung quanh, hai người mới chỉ đi đến đoạn giao nhau của khu Hươu và khu Cáo, vừa lúc đứng ở ranh giới sáng tối, trước mắt là một vùng lớn có đèn đuốc sáng trưng.

Khi cô ngây người hai giây, Tề Tư Vân đã đi xa hơn mười mét, cũng không quay đầu lại. Bà phất tay với bọn họ: “Đi nữa tôi sợ không quản được cái miệng của mình, quá nhiều điều để phàn nàn không khống chế được, hai người cố lên!”

Người này thật là…

Thích Mê bất đắc dĩ, xoay người cùng Eva tiếp tục tiến về phía trước.

*

Nguyệt

Một số người ở khu Cáo đang thò đầu ra ngoài cửa sổ cổ vũ cho những người đi thi.

Cảnh tượng nhiệt liệt như thế đã làm nổi bật sự thê lương của Thích Mê và Eva -hai người đến từ khu Thỏ. Không có ai đưa không nói, nhưng mà ngay cả người dẫn đường cũng không có, hai người phải đi theo đại đa số người đi đường mới có thể biết đường tới đấu trường.

Vốn tưởng rằng đội ngũ ở thành phố Hoan Lạc đã đủ dài, kết quả hiện tại nhìn lại căn bản như gặp phải sư phụ ——

Đấu trường nằm ở khu Sói, nhưng đội ngũ kéo dài tới tận khu Cáo.

Thích Mê và Eva vừa mới vào hàng thì đằng sau đã có không ít người theo sát.

“Oh no! Tôi ghét xếp hàng nhất!” Eva không nhịn được oán giận.

Từ khi bắt đầu ở thành phố Hoan Lạc, mỗi ngày của cô ấy chính là xếp hàng xếp hàng xếp hàng, vất vả lắm buổi sáng hôm nay mới tiến vào thành phố Hoan Lạc để chơi trò chơi, quy tắc còn chưa hiểu thì trò chơi đã kết thúc… bây giờ, lại xếp hàng trong đội ngũ dài ơi là dài.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com