Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 169



Thích Mê như không nghe thấy, mặt không chút thay đổi ngồi trở lại chỗ cũ.

Không lâu sau, Mao Tường quay trở lại, nhe răng trợn mắt phàn nàn nước này khó uống muốn chết.

Nguyệt

Khi thấy Thích Mê đang nhìn mình, hắn lập tức cười gượng hai tiếng: “Đừng nhìn tôi thế kia, hotboy, nước này thật sự hơi khó uống, đừng nói với tôi rằng cậu vẫn chưa cảm nhận được nha.”

“Tôi nghèo, đã quen rồi…”

Nụ cười nhợt nhạt nhen nhóm trên khóe môi Thích Mê, anh lấy di động ra quẹt hai cái rồi tắt màn hình.

Đợi đến khi hai người đi vệ sinh trở về, trò chơi chính thức bắt đầu.

Với vai trò là người tổ chức, lớp trưởng Hà Khải Hiên đã chọn Lý Hội làm người đầu tiên kể chuyện xưa, tiến hành theo quy luật chiều kim đồng hồ, trò chơi liền bắt đầu theo trật tự.

“Câu chuyện đầu tiên tôi muốn kể không phải là chuyện ma, mà là câu chuyện có thật, là trải nghiệm cá nhân của người anh cùng tôi làm việc ở công trường, anh ấy đã kể cho tôi nghe.”

Lý Hội ngồi thẳng, cố ý giảm âm lượng để tạo bầu không khí.

“Ở một quận nhỏ phía bắc, có một tòa nhà chưa hoàn thiện, nghe nói rất kỳ lạ. Tòa nhà gần như đã hoàn thành, chỉ còn thiếu việc lợp mái, nhưng không biết tại sao mà mái nhà không thể lợp được. Công nhân xây dựng không phải bệnh này thì bệnh kia, người yếu hơn thì đưa thẳng vào bệnh viện cấp cứu.

Vì sự cố này, nhà thầu thường xuyên thuê người từ nơi khác đến làm việc nhưng tất cả đều đổ bệnh, không có ngoại lệ, mái của tòa nhà vẫn không thể lợp được.

Sau này tìm được một vị đại ca, đại ca nghe nói mỗi ngày trả ba trăm liền mua vé đi ngay. Mọi người đoán xem kết quả thế nào?”

Lý Hội cố ý thừa nước đục thả câu, ánh mắt đảo quanh gương mặt mọi người.

Hà Khải Hiên chỉnh lại kính, hợp tác hỏi: “Cũng bị bệnh rồi à?”

“Không không không…”"Lý Hội xua tay tiếp tục miêu tả như thật: "Vị đại ca này khỏe như gấu, lại không có bệnh tật gì, nhưng chuyện xảy ra đêm đó khiến anh ấy rất sợ hãi."

“Lúc đó vị đại ca kia đang ngủ trong căn lều dựng tạm ở công trường, đêm đó anh ấy chỉ ở một mình, nửa đêm nghe thấy tiếng đập cửa, tiếng động rất lớn, giống như có người dùng cả cơ thể để đập từ bên ngoài.

Lúc đầu, anh ấy tưởng chỉ là gió thổi, nhưng khi nhìn lên thì thấy cửa sổ không có động tĩnh gì, chỉ có cửa ra vào như có thứ gì đó đang đập rất mạnh.

Anh ấy tự lẩm bẩm trong lòng, to gan cầm lấy chiếc cờ lê bên giường đi ra cửa.

Mọi người đoán xem anh ấy đã nhìn thấy gì?

Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, cửa bị đập vẹo sang một bên, lộ ra một vết nứt!

Đại ca cứ đứng sau cánh cửa đó, bất chợt nhìn ra ngoài qua vết nứt——“

Phù.

Lý Hội cúi đầu thổi tắt một cây nến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Chỉ còn lại 99 cây.

Mấy người nghe xong vẫn chưa đủ đã, nhìn nhau rồi lại nhìn chằm chằm Lý Hội: "Như vậy là xong rồi à?"

"Xong rồi đó." Lý Hội cười nói: "Truyện ma mà, đều cần kiểu không khí này, phải dùng trí tưởng tượng của mình, muốn sau cửa là cái gì cũng được."

Mọi người cạn lời liếc nhìn hắn.

Bầu không khí tự nhiên im bặt, mọi người đều cảm thấy mất hứng thú.

Sự chú ý của mọi người chuyển sang Từ Vị, người sẽ kể câu chuyện tiếp theo.

Từ Vị hắng giọng: "Chuyện hôm nay tôi muốn kể với mọi người cũng là sự thật. Chuyện xảy ra ở quê tôi. Chuyện mà tất cả những người già ở độ tuổi bà ngoại tôi đều biết...

Người già thường không cho trẻ em chơi gần nước, mọi người biết điều đó phải không? Nghe nói gần nước sẽ có quỷ nước tìm người thế thân, một khi bị nhắm tới sẽ khó tránh phải chết.

Người ta kể rằng, hơn mười năm trước, có hai cậu bé đến chơi bên bờ hồ, một cậu vô tình rơi xuống nước, cậu còn lại lo lắng, cứ đứng trên bờ kêu cứu.

Rồi không lâu sau, cậu nhìn thấy cậu bé vừa mới c.h.ế.t đuối đưa một tay ra khỏi mặt nước.

Cậu bé trên bờ có lòng tốt, muốn dùng tay kéo bạn nhưng bị một tiếng hét lớn của một chú ở gần đó ngăn lại.

Đây là điểm mấu chốt - ngay khi cậu bé trên bờ rút tay lại, bàn tay duỗi ra khỏi mặt nước chìm theo chiều dọc.

Mọi người thử nghĩ xem, người c.h.ế.t đuối nào sẽ duỗi thẳng tay ra chứ, có phải không?”

Không có ai trả lời, rất nhiều người đã có thể cảm giác được sau lưng lạnh lẽo, vô thức xoa xoa cánh tay.

Từ Vị nhìn xung quanh rồi thổi tắt một ngọn nến.

Tiếp theo đến lượt Lâm Phượng Tùng.

Anh ta là người ít nói nhất trong số bảy người, khi bị bắt kể chuyện trước rất nhiều người, anh ta sẽ luôn ấp úng vì chứng sợ xã hội.

“Tôi… chuyện tôi muốn kể là một câu chuyện ma kinh điển…” Anh ta cúi đầu cố gắng nói to hơn, “Tiểu Hồng và Tiểu Minh là bạn tốt, rồi một ngày, Tiểu Hồng đột nhiên biến mất, mỗi đêm Tiểu Minh đều nhận được một cuộc điện thoại lạ..."

“Bạn tốt, lưng tựa lưng?”

Mao Tường đột nhiên ngắt lời anh ta, chán ghét không nói nên lời: “Chuyện đó đã quá kinh điển, từ hồi tiểu học rồi tôi đã nghe rồi, không phải là câu chuyện về t.h.i t.h.ể của Tiểu Hồng giấu dưới gầm giường của Tiểu Minh à? Tôi đã nghe tám trăm lần rồi, không thể đổi nó thành thứ mà chúng tôi chưa từng nghe à? "

“Xác của Tiểu Hồng ở dưới gầm giường của Tiểu Minh, cậu còn chưa nghĩ tới hồn ma của Tiểu Hồng ở đâu sao?”

Có lẽ là không vui vì bị cắt ngang, Lâm Phượng Tùng tức giận ngước mắt lên, nhìn theo góc độ của Mao Tường, vẻ mặt anh ta có chút nham hiểm.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com