Mao Tường nghiêm túc sờ sờ cằm, cẩn thận ngẫm nghĩ: "Bởi vì chúng tôi nghi ngờ cậu thật ra cũng có lý. Cậu và Lương Khôi ở cùng một phòng, nếu cậu muốn vu oan cho cậu ta thì quá dễ. Mọi người nói xem có đúng không?!"
Mao Tường phát biểu đầy nhiệt huyết, vốn tưởng rằng mình sẽ nhận được tràng pháo tay của những người có mặt, nhưng vừa đặt câu hỏi, trong phòng đã hoàn toàn im lặng, hắn đột nhiên cảm thấy mất hứng thú, ngậm miệng lại.
Lần này trái lại Từ Vị có trăm cái miệng cũng không cãi được.
Anh ấy vung tay khoa trương giải thích với mọi người, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy: “Anh Khôi hiện tại đang ở đây, các cậu không được nói bậy! Tôi với cậu ta không thù không oán, tại sao phải vu oan cho cậu ta?!”
"Ai mà không biết tên nhóc cậu sau lưng mắng Lương Khôi giỏi giả vờ giả vịt chứ? Cậu ở đây nói không thù với chả oán nỗi gì?" Mao Tường nói.
"Mẹ nó, cậu đang nói cái gì vậy?" Từ Vị hét lên, túm lấy cổ áo Mao Tường, "Nếu nói đến chuyện mắng Lương Khôi, không phải cậu là người mắng nhiều nhất sao?! Cả ngày cái này không bình thường cái kia không bình thường? Mẹ kiếp, ai mà không biết trong chúng ta cậu là đứa khốn nạn nhất!”
"TỪ VỊ! Cậu nói lại lần nữa xem!" Mao Tường tức giận, đột nhiên đứng dậy. Người Mao Tường vốn lùn nên chỉ có thể dựa vào việc cao giọng để cãi nhau với Từ Vị cao lớn.
Từ Vị: "Tôi đã nói rồi! Trong số những người ở ký túc xá 405, có ai là chưa bị cậu nói xấu? Cậu nói Lương Khôi giả vờ giả vịt, cậu nói Thích Mê là trai bao, Hà Khải Hiên là đạo đức giả... Dù sao qua miệng của cậu, không ai trong chúng tôi là người tốt.”
Có lẽ không có cách nào phản bác, sắc mặt Mao Tường tái nhợt, nhịn hồi lâu mới nói: "Tôi… tôi lúc đó còn trẻ, ngông cuồng không hiểu chuyện. Chuyện cũng chả to tát gì! Đến bây giờ cậu còn nhớ rõ, ích kỷ lắm lời! Cậu thích ghi thù như thế, ai biết được có thù hận với con gái của chủ nhà nghỉ nên cố tình g.i.ế.c cô ấy rồi đổ lỗi cho bạn cùng phòng của mình Lương Khôi hay không!”
"Cậu đang nói vớ vẩn gì vậy!"
"Tôi không nói bậy!" Mao Tường càng nói chuyện càng kích động, hỏi những người khác: "Này, mọi người còn nhớ không? Trong bữa tối hôm đó, chính Từ Vị đã tán tỉnh cô gái nhưng lại bị ăn mắng vài câu nên lòng không phục, có phải như vậy không?!”
Hà Khải Hiên và Lý Hội nhìn nhau, chớp chớp mắt: "Hình như… hình như là có chuyện như vậy thật?"
"Chính là như vậy đấy! Từ Vị, cậu còn ở đây vừa ăn cắp vừa la làng." Mao Tường dùng sức đẩy Từ Vị ra, "Cậu nói lúc ở trong phòng Lương Khôi đã nói với cậu rằng cậu ta có hứng thú với con gái ông chủ, tôi nghĩ câu này chỉ là cậu tự bịa ra. Dù sao thì Lương Khôi cũng đã c.h.ế.t rồi, người c.h.ế.t không có đối chứng. Cậu muốn nói gì chẳng được! Theo tôi thấy, cậu đã nói với Lương Khôi rằng cậu có ý với con gái ông chủ trước, sau khi bị cô gái kia chỉ trích cậu oán hận trong lòng, định bụng xâm phạm cô ấy rồi g.i.ế.c chết!”
“Tôi không hề làm thế!” Từ Vị lớn tiếng hét lên, gân xanh trên cổ hằn rõ.
Mao Tường bị dáng vẻ của anh ấy dọa sợ, vội vàng chen vào đám người, nhưng vẫn nói thêm: “Cậu nhìn ánh mắt của cậu xem, ánh mắt như vậy còn nói không muốn g.i.ế.c người? Mọi người, tôi nghĩ hung thủ đã hiện nguyên hình rồi. Chúng ta giao cậu ta cho Lương Khôi, trò chơi sẽ kết thúc!”
Mọi người vốn đều bị những chuyện kỳ
lạ này làm phiền, khó khăn lắm mới tìm ra được kẻ sát nhân thật sự, tất cả đều muốn kết thúc trò chơi và rời đi càng sớm càng tốt. Sau khi nhìn nhau, Hạ Khởi Hiên hắng giọng: "Vậy…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Từ Vị là hung thủ? Không phải quá trùng hợp rồi à?"
Trong im lặng, giọng nói của Thích Mê chậm rãi vang lên.
Mọi người đều giật mình.
Từ Vị cảm kích bước tới, ngồi xuống bên cạnh Thích Mê, tức giận nói: "Tôi không có gì để nói với những người không có đầu óc này!"
Nhìn thấy trò chơi sắp kết thúc lại phải tiếp tục, Mao Tường lập tức nhảy dựng lên: "Không phải chứ, Thích Mê, cậu muốn làm gì? Cậu nói Lương Khôi bị oan, muốn
chúng tôi tìm ra hung thủ, chúng tôi đã tìm được một người thích hợp. Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì? Nhất định phải chơi c.h.ế.t chúng tôi sao?!"
Thích Mê cười lạnh: “Tôi nói muốn tìm hung thủ, nhưng không hề nói định tìm người rồi gắn cho cái danh hung thủ.”
Nguyệt
"Ý cậu là gì?"
"Có bằng chứng gì không?" Thích Mê nhún vai hỏi bọn họ, "Có bằng chứng nào cho thấy Từ Vị g.i.ế.c người rồi vu oan cho Lương Khôi không?"
Vài người lại nhìn nhau, như thể im lặng nhìn nhau đã trở thành thói quen kể từ khi họ bắt đầu thảo luận về vụ án này.
Trong mắt Mao Tường chợt nảy ra một ý hay, hắn cũng học theo Thích Mê nhún vai: "Chứng cứ sao? Thế chứng cứ chứng minh Từ Vị không g.i.ế.c người không vu oan cho Lương Khôi đâu."
Thích Mê: "..."
Thích Mê và Mao Tường đối đầu một lúc nhưng không bên nào đưa ra được đủ bằng chứng, bầu không khí lâm vào bế tắc.
Hai phút sau, Thích Mê cười ha hả hai tiếng, thu tay lại: “Xem ra trong lòng mọi người đều tin chắc rằng Lương Khôi đã bị oan cho nên mới liều mạng đi tìm một kẻ sát nhân khác… Nhưng có lẽ mọi người chưa bao giờ nghĩ tới, lỡ như chính Lương Khôi là kẻ phạm sai lầm thì sao?”
Tim mọi người hẫng một nhịp.
"Ngay từ đầu chúng ta đã bị Lương Khôi dắt mũi, trong tiềm thức chúng ta tin những gì Lương Khôi nói đều là đúng, nhưng nếu như mệnh đề này ngay từ đầu đã sai thì sao? Lương Khôi có thể là hung thủ năm đó. Và bây giờ cậu ta chỉ muốn tìm một người chịu tội thay hoặc phá hủy mối quan hệ giữa chúng ta, điều này cũng rất có khả năng?”