Thích Mê không để ý, đi thẳng đến giá áo bên cạnh cầm lấy một cái áo blouse màu đỏ.
“Đây chính là phương án mà cô nghĩ đến, mặc đồ bác sĩ để ra ngoài?” Lão Ngụy khoanh tay hỏi, luôn cảm thấy không quá tin cậy.
Thích Mê không gấp gáp giải thích, ngược lại còn hỏi anh ấy trước: “Tôi hỏi anh này lão Ngụy, một bệnh nhân tâm thần phải chứng minh mình không bị bệnh tâm thần như thế nào?”
“Ồ, cái này...”
Lão Ngụy nhất thời nghẹn lời.
“Anh hẳn đã nghe thấy được con mắt kia nói [Bệnh nhân chưa khôi phục không thể rời khỏi bệnh viện], [Bệnh nhân chưa khôi phục] chính là [Bệnh nhân], [Bệnh nhân] không có cách nào rời khỏi bệnh viện tâm thần, cho nên ba người chúng ta mặc ba bộ quần áo bệnh nhân nên không thể ra khỏi cánh cửa kia.”
Nói xong, hai tay Thích Mê nắm lấy áo blouse màu đỏ, dùng sức phủi mạnh rồi trải lên trên bàn, sau đó đưa lưng về phía Lão Ngụy và Diệp Thạch Lục, bắt đầu cởi cúc áo trên quần áo bệnh nhân.
“Quay trở lại đề tài kia, [Tại bệnh viện tâm thần bệnh nhân phải chứng minh mình không bị bệnh tâm thần như thế nào], quay lại một chút quá trình chứng minh [Có bệnh tâm thần] là gì? Có phải cần cấp giấy chẩn đoán không? Mà người xuất giấy chẩn đoán là ai? Là bác sĩ đúng chứ? Cho nên có phải ta cần hiểu [Muốn chứng minh mình đã khôi phục hoặc không bị bệnh tâm thần], chỉ có dựa vào báo cáo của bác sĩ, hoặc chính là [Trở thành bác sĩ]?”
Bác sĩ = Không phải bệnh nhân = Đã khôi phục hoặc là người bình thường.
Đây là suy đoán hợp lý và trực tiếp nhất của Thích Mê về câu nói kia của nhãn cầu máu.
Lão Ngụy nghe được thì bán tín bán nghi, trông thấy bóng đen gầy gò hình như đang cởi quần áo, anh ấy chép miệng một cái, lôi kéo Diệp Thạch Lục ra ngoài tiện thể đóng cửa lại.
“Con gái nhà lành thay đồ trước mắt đàn ông mà không biết ngại à.” Trong câu nói, lão Ngụy như “Ông bố già” bất đắc dĩ thở dài với Thích Mê “Cô con gái không hiểu chuyện.”
Thích Mê quay đầu nhìn thoáng qua, cười nói: “Bên trong tôi có mặc áo mà, ngại cái gì?”
Cô tranh thủ mặc áo blouse, sau đó thay quần rồi tới cạnh cửa.
Nghe cạnh cửa có động tĩnh, Lão Ngụy mở miệng hỏi: “Thay xong chưa?”
“Rồi.”
Chỉ cách một cánh cửa, giọng nói của Thích Mê truyền đến.
Lão Ngụy đợi một hồi, thấy bên trong nửa ngày cũng không có động tĩnh, trả lời: “Làm gì vậy, sao vẫn chưa ra?”
Nói xong thì đưa tay đẩy cửa, kết quả bị một lực đẩy ngược trở về.
Trong lòng anh ấy bỗng nhiên lo lắng hẳn lên.
“Thích Mê?!”
“Đừng mở cửa, phía sau nó có một quy tắc trực đêm mà bác sĩ và y tá cần biết.”
Nếu không phải Lão Ngụy đóng cửa để lại cô trong phòng, cánh cửa này nhất định vẫn sẽ dựa vào tường, chắc chắn cô sẽ không biết được sau cửa này còn có một bảng quy tắc cần biết.
Trang giấy có màu đối xứng với quần áo bác sĩ và y tá, chữ đỏ nền đen.
[Những quy tắc bác sĩ và y tá cần phải biết khi làm việc trong ca trực ban đêm tại bệnh viện tâm thần Sâm Lam]
[Bệnh viện của chúng ta tuân thủ nguyên tắc “đối xử tử tế với bệnh nhân và giúp bệnh nhân hồi phục càng sớm càng tốt”, đồng thời cố gắng hết sức để chăm sóc mọi bệnh nhân trong bệnh viện của chúng ta.
Để thuận tiện cho công việc vào ban đêm, các bác sĩ và y tá trong ca trực được yêu cầu ghi nhớ các quy tắc sau:
Điều 1, thời gian của ca trực ban đêm là từ 22 giờ 30 phút tối hôm nay đến 7 giờ 30 phút sáng hôm sau. Hãy ghi nhớ thời gian làm việc của bạn và đừng để xảy ra xung đột về thời gian với đồng nghiệp làm việc vào ban ngày.
Điều 2, để phân biệt bác sĩ y tá làm việc vào ban ngày và bác sĩ y tá làm việc vào ban đêm, bệnh viện của chúng ta đã đặc biệt thiết kế đồng phục với hai màu hoàn toàn khác nhau. Đồng phục của các bác sĩ trong ca trực ban đêm là màu đỏ, đồng phục của các y tá trong ca trực ban đêm là màu đen, xin các bạn chú ý đừng mặc nhầm.
Điều 3, để tránh những rắc rối không đáng có, bệnh viện chúng ta sẽ luôn thông báo với bên ngoài rằng bệnh viện có tổng cộng bốn tầng lầu, lầu năm và một tầng hầm là khu vực thông tin nội bộ dành cho nhân viên và sẽ không mở cửa cho công chúng. Xin hãy giám sát chặt chẽ bệnh nhân và đừng đặt chân vào hai khu vực này.
Điều 4, tất cả các nhân viên y tế trong ca trực ban đêm tuyệt đối không được lên lầu năm.
Điều 5, bệnh nhân ở phòng bệnh 302 là ưu tiên hàng đầu của bạn, xin hãy bảo vệ sự an toàn của cô ấy.
Điều 6, trong ca trực ban đêm, ngoại trừ phòng 302, nếu bệnh nhân ở bất kỳ khoa nào nhấn chuông gọi cấp cứu, vui lòng đưa họ ra khỏi phòng bệnh và đến tầng hầm ngay lập tức, hoặc cầm bình chữa cháy trên hành lang đập mạnh vào đầu bệnh nhân đó để duy trì bầu không khí yên tĩnh trong thời gian đi ngủ.
Điều 7, thông thường sẽ có năm bác sĩ và bảy y tá trực trong ca trực ban đêm ở bệnh viện của chúng ta. Tuy nhiên, thường sẽ có những trường hợp đặc biệt xảy ra, bạn và đồng nghiệp của bạn có thể là nó, cũng có thể là họ, thậm chí là rất nhiều họ… Nhưng điều duy nhất không thay đổi là những quy tắc bạn phải tuân theo.
Điều 8, nếu bạn may mắn nhìn thấy bệnh nhân phòng 302 đi ra ngoài, đừng bận tâm đến những gì cô ấy làm, quay lại phòng trực ở tầng hầm là cách tốt nhất.
Điều 9, ngoại trừ những bệnh nhân ở lầu ba, những bệnh nhân khác không cần phải đảm bảo họ còn sống.]
Sau khi xem xong toàn bộ, Thích Mê hít một hơi thật sâu.
Đặc biệt là câu cuối cùng.
Tuy rằng không biết tại sao nhưng rõ ràng những bác sĩ mặc áo đỏ trong ca trực ban đêm này chỉ muốn bảo vệ Phong Nhiên ở phòng 302, đối với chúng nó thì những bệnh nhân khác có cũng được mà không có cũng không sao, thậm chí còn là loại có thể dùng bình chữa cháy đập mạnh lên đầu bọn họ.
Rốt cuộc thì người tên Phong Nhiên này là ai?
Tại sao lại tồn tại loại quy tắc này?
Cho nên vừa rồi có rất nhiều ma quỷ không tấn công mình là bởi vì chúng cố tình bảo vệ cô ấy.
Nhưng mà. . . Tại sao vậy chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Thích Mê yên lặng l.i.ế.m môi, đọc lại toàn bộ một lần nữa, xem có sai sót gì không.
Thấy trong phòng trực không có âm thanh nào, Lão Ngụy gõ nhẹ lên cửa hai lần: “Nhóc con, làm sao vậy?”
Thích Mê lùi lại chừa ra một khe hở cho bọn họ vào.
Bởi vì Lão Ngụy và Diệp Thạch Lục không có khả năng nhìn ban đêm nên chỉ có thể nhờ cô đọc từng chữ cho bọn họ nghe.
Sau khi đọc lại một lần nữa, Thích Mê có thể chắc chắn rằng cô đã đọc chính xác, các quy tắc được viết rõ ràng bằng chữ đỏ trên nền đen.
Có thể nói mọi thứ có liên quan đến Phong Nhiên đều có ích.
Lão Ngụy và Diệp Thạch Lục nhìn nhau, ngoại trừ một câu mẹ kiếp thì bọn họ thật sự không biết nên nói cái gì.
Có lẽ nếu những bác sĩ trực đêm quái dị đó không coi Thích Mê và “cô ấy” là một thì bọn họ đã bị xé ra từng mảnh từ lâu rồi.
Diệp Thạch Lục nhìn thẳng vào Thích Mê.
Lúc ban ngày, anh ta còn nghĩ rằng gặp một phải một kẻ từng ăn thịt người là đã quá xui xẻo rồi, bây giờ nhìn lại… Thiệt là tàn con mẹ nó khốc!
Lão Ngụy hừ một tiếng, có nghĩ như thế nào cũng thấy không hiểu ra sao: “Có nghĩa là sau mười giờ thì cô có thể làm bất cứ điều gì mình muốn trong bệnh viện với cơ thể này sao? Những thứ ma quỷ kia thực ra đang bảo vệ cô gái nhỏ này, nhưng tại sao vậy? Chẳng lẽ cô ấy là một bậc thầy m Dương nào đó đã đặt một loại bùa chú nào đó lên bọn chúng sao?”
“Tôi không biết.” Thích Mê nhún vai.
Biết rằng vẫn còn có việc phải làm, cô không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở đây nên mở cửa: “Tờ quy tắc này đặt ở đây trước đi, khi quay về chúng ta sẽ suy nghĩ về nó sau, bây giờ chúng ta đi ra cửa thử xem có thể ra ngoài đường được không.”
Lão Ngụy như có điều suy nghĩ, gật đầu, kéo Diệp Thạch Lục đi theo.
*
Sau khi xuống cầu thang, Thích Mê xắn ống quần dài gây cản trở lên vài lần trước khi tiếp tục tiến về phía trước.
Cô gái tên Phong Nhiên này gầy gò đến mức dù Thích Mê đã quấn dây thép vào cạp quần nhưng vẫn gần như không thể giữ được, cô phải dùng tay kéo nó liên tục.
Đến cửa, Thích Mê quay đầu lại nháy mắt ra hiệu với Lão Ngụy và Diệp Thạch Lục rồi chạy ra ngoài.
Không bị nhãn cầu m.á.u ngăn cản.
Cô đang đứng ở trên đường xi măng.
“Thấy sao?” Thích Mê quay đầu lại cười đắc ý, giống như một đứa trẻ đang mong chờ được khen ngợi.
Lão Ngụy hào phóng vỗ tay và giơ ngón tay cái lên với cô: “Làm tốt lắm!”
Nguyệt
Diệp Thạch Lục cũng khen ngợi: “Thật không hổ danh là người mà dù có phải tốn bao nhiêu công sức thì trưởng quan cũng nhất quyết phải mời gia nhập đội cho bằng được, quá đỉnh!”
Thích Mê cười khẽ, giơ tay ngăn cản những lời tâng bốc của bọn họ, vẻ mặt trở nên nghiêm túc ngay lập tức, bắt đầu quan sát chung quanh.
Phía trên bệnh viện có viết sáu chữ lớn [Bệnh viện tâm thần Sâm Lam], hai bên trái và phải đều có tường cao. Bức tường nối liền với con đường xi măng dưới chân, đồng thời phía đối diện cũng có một bức tường cao tạo thành một không gian thoáng đãng.
Con đường khá ngắn, nhìn từ trái sang phải áng chừng chỉ có mười mấy mét, phần còn lại bị bóng tối cắt đứt, ẩn mình trong đó.
Thích Mê dẫn đầu đi đến nhìn tờ giấy đã thu hút cô bấy lâu nay.
Nó giống như một tờ giấy ghi chú được viết tay để cảnh báo với dòng chữ màu đen in đậm làm tiêu đề.
Sau khi kiểm tra, cô phát hiện ra đây chỉ là một tờ giấy bình thường.
[Đừng đến gần bệnh viện tâm thần Sâm Lam, bạn sẽ gặp xui xẻo!!!]
[Khi bạn nhìn thấy tờ giấy này, có nghĩa là bạn đã đứng trước cửa bệnh viện tâm thần này, cho dù là bạn hay người thân của bạn có mắc bệnh tâm thần hay không, bạn tuyệt đối không thể vào bệnh viện tâm thần này để điều trị!
Hãy rời khỏi đây ngay lập tức!!!]
[Tôi tên là Trương Tam, là một nhân viên giao hàng chuyển phát nhanh bình thường, tôi có thể đảm bảo rằng trước khi tiếp xúc với bệnh viện tâm thần này, tôi vẫn là một người bình thường, vẫn là một người yêu quý cuộc sống này.
Tiếp theo đây, tôi sẽ nói cho bạn biết sự thật về những lần quan sát của tôi về bệnh viện tâm thần này. Xin hãy đọc tiếp, nếu như bạn không tin thì phía sau tờ giấy này có thông tin CMND và địa chỉ nhà của tôi. Xin hãy tin tôi!
Điều 1, sau khi tôi đi kiểm tra, giấy phép hành nghề y của bệnh viện tâm thần Sâm Lam này đã bị thu hồi từ mười năm trước, nhưng hiện tại nó vẫn còn đang hoạt động.
Điều 2, bác sĩ và y tá của ban ngày và ban đêm hoàn toàn khác nhau! Tôi thường giao hàng chuyển phát nhanh vào lúc ban ngày, những bác sĩ và y tá tôi gặp được đều ăn mặc rất bình thường: bác sĩ mặc đồ màu xanh lam, y tá mặc đồ màu hồng nhạt.
Nhưng có một lần tôi bận quá nên quên mất, đến lúc về nhà tôi tiện đường mang đi giao luôn, nhưng đến lúc cửa mở ra, người kia… Không phải, thậm chí còn không được coi là một con người.
Mặc quần áo màu đỏ, cặp mắt trắng dã, đó chắc chắn là ma quỷ!
Bệnh viện tâm thần này sau mười giờ tối sẽ bị ma ám!
Tôi đã chạy trối c.h.ế.t mới có thể thoát khỏi đây, thử hỏi một cơ sở y tế bình thường nào lại có thể bị ma ám vào ban đêm chứ?!
Điều 3, tôi từng nhìn thấy một con khỉ có kích thước bằng con người trên tường rào, là khỉ đó! Không phải nó nên ở trong sở thú sao? Tại sao nó lại ở trong bệnh viện tâm thần này chứ?