Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 229



Thích Mê cố ý giơ tờ thông tin này lên, hỏi: “Cô gái tên Phong Miểu này đang ở đâu?”

Nếu như bức ảnh trong tờ thông tin là chính xác thì chắc chắn cô chưa từng nhìn thấy người tên Phong Miểu này trong khoảng thời gian được tự do hoạt động của ngày hôm qua.

Ánh mắt của mấy người y tá lóe lên, sắc mặt dường như tái đi vài phần, bọn họ mím chặt môi và không trả lời câu hỏi này của cô.

Thích Mê lướt nhìn chung quanh một lượt rồi thả tờ thông tin xuống.

Tất nhiên cô biết những người này sẽ không dễ dàng hé môi, cô hỏi như vậy chủ yếu là để quan sát sắc mặt của bọn họ, thử xem cô gái tên Phong Miểu này có phải là nhân vật then chốt hay không.

Bây giờ xem ra quả thực là như vậy.

Thích Mê lại dời tầm mắt sang bên cạnh.

Đây là thông tin của nhóm bệnh nhân thứ hai nhập viện mà cô đã sắp xếp, có tổng cộng bốn tờ.

Trong đó có hai tờ là chữ xanh lam trên nền giấy trắng, rõ ràng những bệnh nhân này có cùng một triệu chứng là hội chứng rối loạn tiếp xúc, không thích tiếp xúc da thịt với bất kỳ ai, thậm chí nếu có người lạ đến gần bọn họ đều sẽ cảm thấy nghẹt thở.

Nhóm bệnh nhân thứ ba nhập viện có hai người, trong đó có một tờ thông tin là chữ màu xanh lam trên nền giấy màu trắng, cái còn lại là chữ màu đen trên nền giấy màu trắng, cô không thể suy đoán triệu chứng chung của bọn họ được.

Tiếp theo là nhóm nhập viện gần đây nhất, nhưng chỉ có một mình Phong Nhiên, mắc loại bệnh nguy hiểm nhất là rối loạn nhân cách chống đối xã hội, là đối tượng trong vụ án g.i.ế.c ngược lại bạn trai đã từng gây xôn xao dư luận toàn xã hội.

Trong mười lăm bệnh nhân thì có mười người họ Phong, tám người có sinh nhật là ngày 13 tháng 7, tuy thời gian nhập viện không giống nhau nhưng bọn họ vẫn có

điểm chung đáng để nghiên cứu, trong số đó, duy nhất chỉ có Phong Miểu là vô cùng đặc biệt…

Thích Mê suy tư trong chốc lát, sau đó đưa tay về phía lão Ngụy: “Đưa cho tôi một cái dùi cui điện.”

Lão Ngụy nghiêng đầu nhìn, chu đáo tắt công tắc rồi mới đưa cho cô: “Có manh mối rồi sao?”

“Xem như là vậy.” Thích Mê nhận lấy, khóe môi hơi cong lên: “Có thể bắt đầu rồi.”

Dựa vào sự ăn ý nhiều năm, cô vừa nói như thế lão Ngụy đã hiểu rõ ngay lập tức, anh ấy thoáng nghiêng người nhường cho cô một khoảng trống: “Được rồi, chỉ cần không đổ m.á.u thì mọi chuyện đều theo ý cô!”

Hai người chia quân ra làm hai đường chủ động phát động tấn công.

Lão Ngụy xoay người tiến thẳng đến bên trái, giơ cái ghế lên làm tấm khiên ngăn chặn nhóm người lại rồi dùng dùi cui điện giật điện từng người một.

So với cách cư xử lịch thiệp của anh ấy, dáng vẻ liều mạng của Thích Mê nhìn bạo lực hơn nhiều lắm. Cô dùng mũi chân nhấc một chiếc ghế lên, sau đó dùng sức đạp một cái, lúc này chiếc ghế biến thành một cái khiên biết bay đập vào bốn người.

Bọn họ còn chưa kịp đứng dậy Thích Mê đã nhanh chóng chạy đến giật điện từng người, đám người bị giật điện hôn mê ngay lập tức.

Hành động của lão Ngụy cũng không chậm, lần lượt đánh ngã cả đám người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Căn phòng trực rộng vài mét vuông ngay lập tức chật kín người nằm, tạo cảm giác chen chúc.

“Món đồ này khá hữu ích, nếu có thể mang ra ngoài được thì tốt rồi.” Lão Ngụy bấm nút tắt rồi lại mở lên, vừa nghe tiếng xẹt xẹt vừa vui vẻ cười khanh khách.

Thích Mê không nói nên lời liếc anh ấy một cái, sau đó quay sang hỏi tình hình của Diệp Thạch Lục: “Anh không sao chứ?”

Diệp Thạch Lục đội một món đồ sứ nghệ thuật trên đầu, đứng dựa lưng vào tường, nơm nớp lo sợ, lắc đầu: “Không, không sao hết.”

Thích Mê ừ một tiếng, bước lên những khoảng trống còn lại trên mặt đất, đi ra cửa.

Bỗng nhiên cô phát hiện ra có gì đó không đúng lắm, cô quay đầu lại…

Lão Ngụy đang đi theo cô, nhìn thấy ánh mắt sắc bén của cô, động tác không khỏi hơi cứng đờ: “Làm sao vậy?”

Thích Mê cau mày: “Anh nói xem, có phải toàn bộ nhân viên y tế trong bệnh viện đều đang ở đây hay không?”

Lão Ngụy cúi đầu đếm: “Hẳn là vậy.”

“Tôi nhớ trong ba bảng quy tắc, số lượng bác sĩ và y tá là như nhau, bác sĩ có năm người, y tá có bảy người, ngoại trừ một người bác sĩ giả là tôi ra thì số lượng ở đây là vừa đủ.”

“Đúng vậy, nhưng chuyện này thì có vấn đề gì chứ?” Lão Ngụy không hiểu nổi cô đang xoắn xuýt cái gì.

Thích Mê lướt nhìn những người y tá này một lần nữa, ngay lập tức cau mày sâu hơn: “Không phải là có vấn đề mà là có vấn đề lớn rồi!”

Bảy y tá đều đang ở đây, như vậy người y tá đến đưa thuốc cho cô vào chiều hôm qua và sáng hôm nay… Là ai?

Sau khi suy tư mấy giây, Thích Mê nhanh chóng ló đầu nhìn tờ quy tắc được dán sau cánh cửa, kế tiếp cô chạy ra ngoài, nhanh chóng bật người qua vách tường ở hành lang, thả người nhảy xuống lầu một.

Lão Ngụy trợn to hai mắt, nhìn thấy cô đột nhiên chạy về phía cửa, anh ấy vội vàng gọi Diệp Thạch Lục ra ngoài, giơ tay tắt chuông báo động đang kêu ầm ĩ trên tường.

“Trưởng quan, anh nhìn kìa!” Diệp Thạch Lục vừa ra tới cửa đã nhìn thấy trên lầu hai phía đối diện có một nữ y tá.

Lão Ngụy nghe thấy thì quay đầu lại nhìn.

Sau khi bầu không khí trở nên yên tĩnh, âm thanh này truyền đến tai nữ y tá, cô ta bình tĩnh dừng bước, chậm rãi ngẩng đầu lên, hơi mỉm cười với bọn họ.

Bây giờ cuối cùng thì hai người bọn họ đã hiểu câu ‘có vấn đề lớn rồi’ Thích Mê nói lúc nãy có nghĩa là gì…

Nguyệt

Trong bệnh viện tổng cộng chỉ có bảy người y tá, vậy nữ y tá thứ tám này ở đâu chui ra?

“Không xong rồi, sắp xảy ra chuyện rồi!” Lão Ngụy mắt sắc, vừa nhìn một cái là phát hiện trong tay nữ y tá kia đang cầm một thứ gì đó phản quang, bọn họ vội vàng chạy về phía đầu hành lang.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com