“Mười sáu nhân cách, ngoại trừ tôi ra, khả năng lớn là những người còn lại đều an toàn vô hại, đây cũng chính là lý do các nhân viên y tế trong ca trực ban ngày phải bảo vệ bọn họ và bỏ thuốc g.i.ế.c c.h.ế.t tôi, là bởi vì ngoại trừ tôi ra, cho dù nhân cách nào còn sống đến cuối cùng cũng đều an toàn cho xã hội này, cho nên không cần thiết phải phân chia ra nhiều như vậy.”
“Còn đến buổi tối, những bác sĩ và y tá ma quỷ ngang ngược hoành hành trở thành người bảo vệ của tôi, bọn họ chỉ cần đảm bảo một mình nhân vật nguy hiểm là tôi còn sống, bất cứ nhân cách nào còn lại đều có thể tử vong, vì vậy tối hôm qua tôi mới có thể đi lại trong căn bệnh viện này để điều tra tình hình… Mà chính bởi vì tôi điều tra nên cô mới cảm thấy hoảng sợ, vì vậy cô mới gấp gáp bức ép tôi vào chỗ chết.”
Nói tới đây, cô đột nhiên dừng lại, chậm rãi bước đến bên cạnh nữ y tá, khinh thường nhìn cô ta: “Tôi thật sự rất tò mò, cô đó, rốt cuộc cô đang được bác sĩ hay y tá nào bảo vệ vậy?”
Nữ y tá vuốt ve d.a.o phẫu thuật, cười khúc khích: “Chẳng lẽ còn chưa rõ ràng sao?”
Đáy mắt Thích Mê lóe lên ‘quả nhiên là vậy’, cô chậm rãi ngồi xổm xuống, nắm cổ tay cô ta, cong khóe môi:
“Vậy nên cô và tôi là cùng một loại, đúng không?”
Nếu mười sáu nhân cách này được phân biệt một cách đơn giản bằng thiện và ác thì rất rõ ràng là Phong Nhiên, người mắc bệnh rối loạn nhân cách chống đối xã hội hiển nhiên là đồng loại với nữ y tá này rồi.
Không ai trong số họ là người lương thiện cả.
Thích Mê nhìn chằm chằm vào cô ta trong chốc lát, xác nhận rằng loại ánh mắt lạnh lùng như thế này thì chỉ có những người đã quen với việc g.i.ế.c chóc mới có thể có được.
Có lẽ cô ta không ngờ rằng cô sẽ nói ra một câu như vậy nên nữ y tá cười khẽ, ngước mắt lên và nói: “Tôi và cô là cùng một loại người… Cuối cùng cô cũng đã nhớ ra chuyện này rồi sao?”
Thích Mê bối rối trong giây lát, sau khi phản ứng lại thì cô nheo mắt lại, nói: “Cô nhập viện cùng ngày với tôi đúng không?”
Ngày nhập viện = thời điểm xuất hiện của nhân cách.
Nguyệt
Bệnh viện tâm thần này thật ra là một thế giới tinh thần khổng lồ. Thời gian nhập viện của mỗi người bệnh nhân thật ra đều là thời gian xuất hiện của nhân cách đó. Vào cái ngày nhân cách Phong Nhiên này xuất hiện thì có lẽ đó cũng là ngày nữ y tá này xuất hiện.
“Có vẻ cô cũng để tâm đến tôi, tôi còn tưởng rằng loại người như cô thì ngoại trừ bản thân ra, cô sẽ không quan tâm đến bất cứ ai nữa.” Nữ y tá hơi ngẩng đầu lên nhìn, cười gằn: “Tôi biết cô cũng không phải là loại người tốt lành gì, tôi cũng cho rằng chúng ta có thể trở thành bạn đồng hành. Ngày hôm qua tôi đã cố gắng hết sức để thể hiện lòng tốt của mình với cô nhưng cuối cùng cô lại thuyết giảng cho tôi một bài dài về lòng chính nghĩa… Vì vậy tôi đã xác định được loại bạn đồng hành như cô thì không có cũng được.”
Thích Mê nhìn chằm chằm vào cô ta: “Dựa theo tính cách của cô thì có lẽ cô đã nghĩ ra biện pháp để đối phó với tôi vào ngày hôm qua thật kỹ càng rồi. Nhưng cuối cùng thì tại sao cô lại kéo dài đến tận hôm nay?”
“Cô thật sự cho rằng ngày hôm qua tôi chưa từng ra tay sao?”
Nụ cười của nữ y tá càng ngày càng sâu hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Thích Mê khựng lại một lát, đột nhiên mở miệng: “Con khỉ hoang dã kia là do cô phái tới để g.i.ế.c tôi đúng không?”
Trong bảng quy tắc của bác sĩ và y tá trong ca trực ban ngày, điều thứ tám có nói rằng thông thường, bệnh viện của chúng ta không nuôi dưỡng khỉ hoang dã, nhưng nếu bạn nhìn thấy nó trong bệnh viện, bạn có thể thử đưa thức ăn cho nó, nếu may mắn thì bạn có thể sai khiến nó làm bất cứ điều gì cho bạn.
Trong bảng quy tắc của bác sĩ và y tá trong ca trực ban ngày, điều thứ tám có nói rằng thông thường, bệnh viện của chúng ta không nuôi dưỡng khỉ hoang dã, nhưng nếu bạn nhìn thấy nó trong bệnh viện, bạn có thể thử đưa thức ăn cho nó, nếu may mắn thì bạn có thể sai khiến nó làm bất cứ điều gì cho bạn.
Nữ y tá cười khúc khích, xem như là ngầm thừa nhận, một lát sau đôi mắt của cô ta đột nhiên trở nên lạnh lẽo, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: “Cô thật sự rất giỏi đó, chỉ bằng một mảnh kính bể đã có thể cắt đứt đầu của con khỉ kia, quả không hổ danh là nhân vật nguy hiểm nha.”
Thích Mê nhìn cô ta, giống như chợt nghĩ đến điều gì, cô đột nhiên mỉm cười: “Chỉ là một thao tác bình thường thôi, tôi không có thói quen chừa đường sống cho kẻ thù của mình, tất nhiên cũng bao gồm cả cô nữa…”
Vừa dứt lời, cô nhanh chóng kéo cổ tay của nữ y tá, nhắm mũi đao vào động mạch chủ của cô ta đ.â.m mạnh tới.
Lúc này, đột nhiên nữ y tá quẫy mình như cá chép ngồi dậy, bàn tay cầm d.a.o phẫu thuật ra sức chống lại, định thay đổi tình hình, mạnh mẽ chỉa mũi d.a.o nhọn vào cổ họng của Thích Mê.
Chỉ trong khoảnh khắc một cái chớp mắt, tình hình đã thay đổi, Thích Mê đã biến thành con tin của nữ y tá.
“Cô nhóc!”
“Cô Thích!”
Lão Ngụy và Diệp Thù Từ đồng thời hô to.
Thích Mê nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu cho bọn họ đừng đến gần.
Khi dáng vẻ lạnh nhạt và khuôn mặt không thay đổi biểu cảm này rơi vào ánh mắt của nữ y tá thì trong lòng cô ta dấy lên sự bất mãn ngay lập tức: “Quả nhiên là cô, sắp c.h.ế.t đến nơi rồi mà vẫn có thể bình tĩnh đến như vậy, chẳng lẽ cô không sợ tôi sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t cô sao?”
Thích Mê mỉm cười: “Nếu như tôi sợ thì vừa nãy tôi sẽ không đến gần cô như vậy.”
“Ý cô là gì?”
“Kỹ thuật diễn quá vụng về, vừa nhìn là đã biết đang giả vờ.”
“…”
Nữ y tá hừ lạnh một tiếng, ấn mũi d.a.o vào càng sâu: “Những thứ như điện giật này nếu trải qua quá nhiều lần thì cơ thể sẽ trở nên bị trơ. Khi vừa mới bắt đầu thì phải cần một tiếng đồng hồ mới có thể khôi phục lại, sau đó thì còn nửa tiếng, rồi mười phút…Đến hiện tại, khả năng chịu đựng việc bị điện giật của cơ thể tôi đã đạt đến mức mà ngay cả tôi cũng cảm thấy ngưỡng mộ.”