Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 233



Thích Mê đi thẳng lên tầng bốn, khi bước tới cửa của một căn phòng bệnh bình thường thì dừng lại.

Căn cứ theo phương hướng thì cánh cửa này nằm đối diện với cửa chính của bệnh viện, nếu như không lấy góc độ của người ngoài để quan sát thì căn bản sẽ không thể phát hiện được thật ra bên trong này có giấu bí mật.

Ở cửa chính của bệnh viện, ngay phía dưới của tấm bảng hiệu ‘Bệnh viện tâm thần Sâm Lam’ có ẩn giấu một ô cửa sổ.

Nếu đếm từ dưới lên trên thì nó nằm vừa đúng ở tầng năm.

Sau khi mở cửa ra, ở phía bên trong không phải là một gian phòng bệnh mà là một cái cầu thang được chia thành tầng trên và tầng dưới.

Khi cô ngẩng đầu nhìn thì phát hiện ra một cánh cửa vuông vức lặng im nằm ở phần cuối của tầng trên cầu thang.

Bởi vì không gian của những căn phòng bệnh bình thường sẽ được chia ra làm hai phần nên không gian trong cầu thang khá eo hẹp, khi chỉ vừa mới bước lên hai bậc của cầu thang thì Thích Mê đã buộc phải cúi thấp người xuống.

[Tích! Đang kiểm tra thân phận, xin vui lòng đợi…]

Thích Mê lấy khẩu trang ra đeo lên.

Nguyệt

[Đã xác nhận thân phận là [bác sĩ mặc trang phục màu xanh lam], cho phép vào trong.]

Sau khi âm thanh máy móc ngừng lại thì đồng thời khóa cửa cũng được mở ra.

Một cô gái mặc trang phục nữ sinh màu trắng đang ngồi ở trên giường, lặng yên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh mặt trời đang chiếu sáng trước mặt cô ấy và làm cho cô ấy có một ánh sáng dịu nhẹ, thánh thiện và thành kính.

Khi nhận ra có người bước vào thì cô gái từ từ quay đầu lại, khuôn mặt tạo thành một độ cong đẹp mắt.

“Tiểu Tuyết thua rồi à?” Giọng nói ngọt ngào mềm mại, mang lại cảm giác thân thiết.

Thích Mê khựng lại, khi hiểu được có lẽ cô gái này đang nói tới nữ y tá kia thì lạnh nhạt ‘ừ’ một tiếng.

Cô khom người bước vào căn phòng giống như một căn gác mái này, cô đứng dựa vào tường, cách cô gái kia khoảng chừng vài mét.

Toàn bộ căn phòng dán rất nhiều bùa chú, có lẽ là để chống lại đám bác sĩ và y tá quái dị trong ca trực ban đêm.

“Sao cô không đến đây đi?” Cô gái trẻ ngồi dịch sang bên cạnh, đưa tay vỗ lên giường.

Thích Mê cúi đầu liếc nhìn quần áo nhuốm m.á.u của bản thân, cố ý hù dọa cô ấy: “Cô không sợ rằng tôi đến đây là để g.i.ế.c cô hay sao?”

Cô gái trẻ mỉm cười lắc đầu: “Cô sẽ không làm vậy.”

“Sao cô biết được?”

“Bởi vì tôi hiểu rõ, tôi hiểu rõ mỗi người trong các người.” Giọng nói của cô gái trẻ ấm áp và mềm mại nhưng giọng điệu rất kiên định.

Thích Mê nhìn chăm chú vào cô ấy trong một lát, ngẫm nghĩ có lẽ đây là năng lực đặc biệt của nhân cách chủ nên không hỏi thêm gì nữa, nhấc chân bước tới bên giường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Vốn dĩ tôi đã chuẩn bị tâm lý bị Tiểu Tuyết g.i.ế.c rồi, cũng may là cô đã cứu tôi.” Cô gái trẻ kéo tay cô.

“Không có gì, tôi cũng chỉ vì tự vệ thôi.” Thích Mê rút tay lại.

Nếu không phải do người y tá tên Tiểu Tuyết kia có ý định muốn g.i.ế.c cô thì chưa chắc cô sẽ tham gia vào mấy chuyện vô bổ này, câu cảm ơn này cô không nhận nổi.

Tình cờ ngước nhìn lên, cô nhìn thấy ở tủ đầu giường có một tập tranh đang mở, phía trên đó là các nét vẽ đủ loại màu sắc như các bức tranh nghệch ngoạc của trẻ con, chỉ vừa liếc nhìn là đã hấp dẫn sự chú ý của một giáo viên mầm non như cô.

Cô gái trẻ nhìn theo ánh mắt của cô, ngầm hiểu trong lòng cầm tập tranh lên đưa cho cô.

Thích Mê cầm lấy xem xét, phát hiện ra đây chỉ là một tập tranh thông thường mà thôi.

Nhưng nội dung lại vô cùng thú vị.

Trong bức tranh thứ nhất có lẽ là vẽ một gia đình có ba thành viên, bọn họ ngồi vây quanh một chiếc bàn đầy ắp cao lương mỹ vị, trên khuôn mặt của ba người bọn họ đều tràn đầy hạnh phúc, chú chó nhỏ đáng yêu cũng ở bên cạnh đó. Hình ảnh mang lại cho người ta cảm giác vô cùng ấm áp.

Nhưng lật qua trang sau, cũng với bố cục như vậy nhưng hình ảnh lại trở nên âm u quỷ dị, khuôn mặt của hai người cha mẹ biến thành khuôn mặt của ác ma, có một chiếc điện thoại di động đang chỉa vào đứa trẻ, những cao lương mỹ vị trên bàn biến thành một con ch.ó đẫm máu.

Mà đôi bàn tay của đứa trẻ nhuốm đầy m.á.u tươi.

Mẹ: Không lo học tập cho giỏi suốt ngày chỉ biết chơi với chó, thật sự không biết nuôi mày có ích lợi gì!

Cha: Sử xưa có ‘huyền lương thứ cổ’*, nay có con tôi g.i.ế.c chó lập lời thề. Nhất định phải thi đậu một trường đại học danh tiếng! Lão Thiết nhất định phải cổ vũ cho con gái tao đó!

*Huyền lương thứ cổ: một tích xưa, có một người học trò buộc đuôi tóc vào xà nhà để học bài, nếu ngủ gục thì tóc sẽ bị kéo đau để tỉnh táo lại.

Trong bức tranh này, sau lưng đứa trẻ xuất hiện tám cái bóng.

Trong bức tranh thứ hai, đứa trẻ đã lớn hơn một chút, duyên dáng yêu kiều, cô bé hiện đang lựa chọn những chiếc váy xinh đẹp.

Nhưng khi lật qua trang sau thì lại làm cho người ta cực kỳ sợ hãi…

Trong khung ảnh mờ tối, bốn phương tám hướng của bé gái đều bị bao vây bởi máy quay phim, cha mẹ của cô bé tức giận giật xé quần áo và mỹ phẩm của cô bé.

Cha: Con gái không nên nết, ăn mặc đẹp đẽ như vậy để cho ai ngắm hả? Tiền của tụi tao không phải để cho mày mua những thứ này!

Mẹ: Hiện tại đứa trẻ đang trong thời kỳ phản nghịch, xin mọi người nghĩ biện pháp giúp chúng tôi một tay!

“…”

Thích Mê khẽ cau mày, nhìn sang bức tranh thứ ba.

Trong bức tranh, bé gái đã trưởng thành hơn, đang thân mật dựa sát vào một học sinh nam.

Hình ảnh lại xoay chuyển, sau khi ôm bé gái rồi chụp một tấm ảnh tự sướng xong thì người học sinh nam kia đã gửi bức ảnh thân mật của hai người bọn họ vào một hội nhóm có mấy chục người một cách không do dự, còn đính kèm theo một câu – Chỉ một trăm tệ là có thể hưởng dụng được con hàng này.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com