Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 238



Tống Xuân quan sát Thích Mê một vòng, vui vẻ gọi: “Cô đã trở lại đó sao?!”

Giống như vô cùng chào đón Thích Mê tiến cung thêm lần nữa.

“Khiến cô thất vọng rồi, tôi chỉ đến chăm sóc bệnh nhân thôi.” Nói xong, Thích Mê giơ tay chỉ vào con khủng long nhỏ màu xanh trên tay Tống Xuân: “Không ngoan tôi sẽ mang khủng long đi đấy.”

Tống Xuân giật mình, lập tức giấu hai tay ra sau lưng: “Không được, nó là bạn tốt của tôi!”

“Vậy thì cô hãy ngoan ngoãn về phòng đi.”

“Ồ.”

Khủng long nhỏ bị uy hiếp, Tống Xuân không thể không nghe lời Thích Mê, sau khi về phòng cô ta còn khóa trái cửa lại.

Thích Mê cười cười nhìn lướt qua, đi tới bên cửa sổ dịu giọng nói chuyện với Trịnh Viện Viện bên trong: “Yên tâm nghỉ ngơi, tôi sẽ ở bên ngoài trông coi, không sao đâu.”

“Được, cảm ơn cô.”

Câu nói này không khác gì liều thuốc an thần mạnh nhất, Trịnh Viện Viện cảm ơn xong, an tâm đi tới bên giường.

Thích Mê nhìn xung quanh một vòng, tìm bờ tường sạch sẽ, ngồi xuống.

Cô đã nhờ lão Ngụy đưa Diệp Thù Từ về nhà trẻ căn cứ, ban đầu bé con không chịu đồng ý, nhưng sau khi gọi video cho Liêu Dương, thấy Phương Hân Duyệt và Ngô Mộc Thần đều đang ở nơi đó, còn có vô vàn đồ chơi đáng yêu, trái tim đã hơi rung động. Lúc này Bành Di Thần lại lên tiếng bảo tối nay họ sẽ được ăn một bàn đồ ăn rất ngon, Diệp Thù Từ lập tức đồng ý, đắc chí theo lão Ngụy rời khỏi bệnh viện.

Có Liêu Dương và lão Ngụy chăm lo, bốn đứa bé kia cũng đều là các bé con biết nghe lời, Thích Mê không hề lo lắng.

Cô chỉ lo lắng cho những người ở bên này.

Trước mắt cả bốn đều đang trong giai đoạn hỗn loạn ý thức, không biết lúc nào mới bình phục, lỡ đâu giá trị SAN liên tục giảm xuống...

Thích Mê nhắm mắt lại, ngăn cản mình tiếp tục nghĩ lung tung.

Mười hai người cùng nhau đi tới nơi đây, bốn người không biết tung tích, bốn người ý thức hỗn loạn.

Mà lẽ ra họ vốn chẳng thể nào gặp phải chuyện tai bay vạ gió này... Đều chỉ vì cô, họ đã tiếp xúc với cô nên mới vô duyên vô cớ bị kéo vào một trò chơi tận thế báo thù.

“...”

Thích Mê khép hàng mi, đầu tựa vào giữa hai đầu gối, co ro thân thể thu nhỏ bản thân, giống như làm thế cô sẽ có thể giấu kín mọi cảm xúc của mình, từ từ tiêu hóa.

Cô không phải một người thích biểu lộ tình cảm, tất cả cảm xúc luôn giấu kín trong đáy lòng. Thậm chí cô còn không dám nói lời xin lỗi, bởi vì cô biết Trịnh Viện Viện và đám nhỏ nhất định sẽ nói đây không phải lỗi của cô.

Thế nhưng cô không thể tự tha thứ cho mình.

Cô trân trọng họ như thế, trân trọng cuộc sống bình thường như vậy. Cô đã g.i.ế.c chóc quá nhiều giữa muôn vàn chiến trường đẫm máu, cô không dám đòi hỏi quá nhiều.

Thứ cảm xúc bình thản mặt ngoài này của cô chắc hẳn do ông trời thương hại, tặng cho cô để cô có thể biến thành người bình thường sống dưới ánh mặt trời...

Nhưng, cuối cùng cô vẫn làm mất rồi.

Thích Mê siết chặt cánh tay, giấu mình trong góc tường cuối hành lang.

*

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Sau đó không lâu, y tá xuống đưa cơm trông thấy người ngồi co ro trong góc tường, đang chuẩn bị cầm bộ đàm báo cáo đã bị lão Ngụy mới ra khỏi thang máy cướp mất.

“Trưởng quan?”

“Chỗ này giao cho tôi, cô cứ đi đi.” Lão Ngụy trầm giọng nói.

Nguyệt

Lúc nghiêm túc trông lão Ngụy vô cùng uy nghi, chỉ một lời nói nhàn nhạt đã khiến người ta không dám phản đối.

Thế là cô y tá nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, để lại xe đẩy đưa cơm, cầm bộ đàm đi mất.

Lão Ngụy nhìn Thích Mê, thấy cô vùi đầu giữa hai gối không khác gì đà điều, không khỏi thở dài.

Con nhóc này đang có tâm trạng không tốt.

Anh ấy đẩy xe đẩy chậm rãi tới bên.

Khoảng cách giữa hai người còn tầm ba mét, lão Ngụy chưa lên tiếng câu nào đã nghe thấy Thích Mê – người vẫn đang duy trì tư thế vùi đầu, rầu rĩ lên tiếng: “Đã đưa bé con sang đó hộ tôi chưa?”

Lão Ngụy run lên, cố ý dùng giọng điệu thoải mái trêu ghẹo: “Cô mọc mắt trên đỉnh đầu đấy à, không nhìn cũng biết tôi?”

“Phong cách đi lại và tiếng bước chân không thể lừa người, không cần mọc mắt trên đỉnh đầu cũng nghe được.” Thích Mê hít sâu một hơi, lúc ngẩng đầu lên khóe miệng đã mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Không ở lại nhà trẻ với vợ, tới chỗ này làm gì?’

“Nếu tôi không đến, phải chăng sẽ trông thấy được một xác c.h.ế.t cuộn tròn chỗ này?” Lão Ngụy hừ khẽ, đẩy xe đến bên cạnh, dựa lưng vào tường ngồi xuống.

“Gặp phải chuyện gì thì cứ kể với anh đây, đừng biến thành con sâu dưa co ro trong góc, có phiền não gì lớn tiếng nói ra.”

Thích Mê ngẩng đầu lên: “Anh xem, nơi này là nơi nên nói chuyện phiếm sao?”

Lão Ngụy nghi ngờ quay đầu, trông thấy hai hàng quần chúng ăn dưa đang nhét mặt vào cửa sổ nhỏ, biểu cảm chuẩn bị nghe kể chuyện xưa.

Lão Ngụy: “... Nói sau vậy.”

Thích Mê cười cười, duỗi thân thể, nâng bàn tay vốn đặt trên đầu gối tới trước mặt lão Ngụy.

Lão Ngụy hiểu ý, lần trong túi tìm được nửa bao thuốc, đưa cho cô một điếu.

Thích Mê ngửi ngửi mùi t.h.u.ố.c lá nhàn nhạt, hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra.

Nỗi lòng lập tức được giải tỏa quá nửa.

“Bây giờ đã đỡ hơn chưa?” Lão Ngụy đứng dậy đưa cho cô một hộp cơm, lại ngồi xuống.

Thích Mê gật gật đầu, nhét thuốc vào túi.

Cô nhận hộp cơm, vừa xé mở bao bì bảo vệ bên ngoài đôi đũa thì đột ngột nghĩ tới hình ảnh m.á.u me của con khỉ cô đã g.i.ế.c bên trong kết giới, lập tức mất ngon, buông đôi đũa trúc xuống.

“Hay là cho tôi một cái thìa đi.” Cô nói.

Lão Ngụy hừ khẽ, thò người qua xe đẩy tìm một chiếc thìa nhựa cho cô: “Cô cũng có lúc ăn cơm không trôi cơ à?”

“Báo ứng đã đến.” Cô giật giật khóe môi, vùi đầu ăn cơm.

Lúc này Tống Xuân thò mặt ra khỏi phòng, mừng rỡ nhìn chằm chằm lão Ngụy: “Lão đại, sao anh lại ở chỗ này.”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com