Lão Ngụy trầm ngâm nhìn ông ta vài giây, không nói gì, đóng cửa rồi lên xe phóng đi.
*
Một tuần sau.
Đúng như dự đoán của Thích Mê, Trịnh Viện Viện và ba đứa trẻ con hồi phục rất chậm, họ ở trong phòng bệnh 101 năm ngày, ở khu vực trên tầng hai ngày trước khi bình phục hoàn toàn.
Vì vậy, trong một tuần này, Thích Mê chỉ có thể chạy qua chạy lại giữa nhà trẻ căn cứ và bệnh viện trung ương, không ở với Ngô Mộc Thần thì ở với Vu Kiều Kiều.
Sau khi Tống Xuân xuất viện, không có bệnh nhân mới nào đến phòng đối diện 101. Đôi khi Thích Mê sẽ ở đó chợp mắt một lát, nhưng phần lớn thời gian cô sẽ ngồi ở cửa phòng bệnh và lắng nghe động tĩnh——
Động tĩnh của Trịnh Viện Viện và bọn trẻ và cả những động tĩnh dưới mặt đất.
Cô không biết tại sao, năm ngày nay cô không hề nghe thấy tiếng đập mạnh từ mặt đất, giống như đêm đó cô chỉ bị ảo giác, phòng bệnh vẫn yên tĩnh như thường, không có gì khác.
Dần dần, cô cũng gác chuyện này lại sau lưng.
Ngày xuất viện, lão Ngụy đã đỗ xe đợi ở cửa từ sớm, Diệp Thạch Lục cũng lái xe máy ra đón.
Sau khi Trịnh Viện Viện tỉnh lại, cô ấy cảm thấy áy náy vì ngày đó đã nhầm lão Ngụy với tội phạm, liên tục cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, tôi đã hiểu lầm anh. Tôi xin lỗi.”
Có lẽ cô ấy đã bàn bạc với bọn trẻ từ lâu nên ba đứa trẻ cũng cúi đầu: “Xin lỗi chú…”
Lão Ngụy giật mình, anh ấy chưa bao giờ tiếp nhận lời xin lỗi trịnh trọng như vậy, lòng không biết phải làm sao, vội xua tay: "Nói thế nào nhỉ? Bạn bè của Thích Mê cũng là bạn của lão Ngụy tôi. Không cần phải lịch sự như vậy. Lên xe ngồi đi.” Vừa nói, anh ấy vừa nháy mắt với Thích Mê: "Cô nhóc, cô cũng lên xe ngồi đi."
Nếu lần này lại xảy ra chuyện gì trên đường, anh ấy cũng không biết phải giải quyết thế nào.
Thích Mê vốn muốn ngồi xe máy của Diệp Thạch Lục, cô đã đội mũ bảo hiểm nhưng vì nghe thấy lão Ngụy nói lời này nên cởi mũ bảo hiểm ra: “Có thể ngồi được không?”
"Sao lại ngồi không được? Ba đứa trẻ có thể chiếm bao nhiêu chỗ, chen chúc chút là được. Lại đây ngồi ở ghế phụ đi." Lão Ngụy nhịn không được giật lấy chiếc mũ bảo hiểm ném cho Diệp Thạch Lục.
Diệp Thạch Lục lúng ta lúng túng đỡ lấy. Vừa quay đầu thì mọi người đã ngồi yên vị trên xe ô tô rồi.
Anh ta thở dài, một mình lái xe máy chậm rãi đi theo.
Trong xe, Thích Mê liếc nhìn kính chiếu hậu bên cạnh, cảm thấy Diệp Thạch Lục rất đáng thương: “Tôi nên đi xe máy cùng anh ấy.”
“Cô đi xe máy với cậu ta, tôi phải làm sao đây?” Lão Ngụy lườm nhìn cô.
Anh ấy tự nhủ Diệp Thạch Lục chỉ cô đơn một mình, nhưng ở đây anh ấy có ba… không, bốn quả b.o.m hẹn giờ, nếu lỡ họ cùng khóc một hồi thì anh ấy quả thật chẳng biết phải làm sao.
Nhưng thật sự sợ gì có đó, trong xe yên tĩnh được hai giây, chiến thần ngoại giao Vu Kiều Kiều lập tức bắt chuyện với lão Ngụy, cô bé dùng giọng điệu non nớt cất tiếng hỏi: "Chú, sao trên mặt chú lại có vết sẹo?"
Lão Ngụy trầm ngâm, cười lớn hai tiếng: "Cái này..."
"Kiều Kiều, đừng vô lễ." Trịnh Viện Viện cố ý làm ra vẻ mặt nghiêm túc.
Vu Kiều Kiều không hiểu, tại sao câu hỏi này lại là vô lễ, cô bé bắt đầu tranh luận với mẹ mình: "Con chỉ quan tâm đến chú ấy thôi, sao lại vô lễ? Mẹ ơi, mẹ không tò mò tại sao chú trông như kẻ xấu này lại biết cô Thích sao? Mẹ không sợ cô Thích bị lừa sao? Mẹ, mẹ thực sự không quan tâm đến cô Thích."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Trịnh Viện Viện: “?”
Sao lại nói đến đây rồi?
Lão Ngụy thấy có vẻ thú vị, do dự không biết trả lời thế nào, đúng lúc lại nghe Thích Mê nói: "Vết sẹo này của chú ấy là vì cứu người nên mới có. Chẳng phải chú ấy rất anh hùng sao?"
Ba đứa trẻ kêu lên ngưỡng mộ, sau đó Diệp Thù Thi hỏi: "Vậy chú ấy cứu ai mà bị thương ạ?"
Thích Mê suy nghĩ một chút: "Đó chính là cô Liêu mà các con sắp được gặp. Chú vì cứu cô ấy mà bị thương, có phải chú rất dũng cảm không?"
“Dũng cảm ạ.”
“Vậy cô Thích làm bạn với anh hùng, có phải rất an toàn không?”
“An toàn ạ.”
Lão Ngụy cười ha ha hai tiếng, bỗng nhiên thấy xấu hổ: “Cũng không khoa trương như thế…”
Một vết sẹo đổi một cô vợ, đến nằm mơ cũng muốn mơ được, anh ấy không dám tự gọi mình là anh hùng.
Thích Mê hơi nghiêng người về phía trước, hạ giọng giải thích: “Nếu không giải thích một cách dễ hiểu như vậy, bọn chúng sẽ còn có rất nhiều câu hỏi kỳ quái muốn hỏi.”
Lão Ngụy hoang mang, thở dài một tiếng: "Đúng là phải nghe lời cô rồi."
Thích Mê nhướng mày kiêu hãnh, tựa người vào ghế cười khẽ.
Cô biết rất rõ những đứa trẻ này, tuy nhìn giống những đứa trẻ ngốc nghếch nhưng thực ra chúng mạnh mẽ hơn bất kỳ ai khác. Sau khi cô nói câu ấy, hình ảnh người anh hùng cao lớn mạnh mẽ của Lão Ngụy đã khắc sâu vào lòng người ba đứa trẻ, dù anh ấy có chở chúng đi đâu, ba đứa trẻ cũng sẽ không hỏi nữa.
Suy cho cùng, trong lòng bọn trẻ, anh hùng là người bảo vệ an toàn tốt nhất, chúng có thể tin tưởng đi theo.
Lái xe hơn mười phút, lão Ngụy không đi theo tuyến đường đã định mà lái xe về phía một khu dân cư cao tầng.
Thích Mê không hiểu: “Chúng ta không quay lại nhà trẻ sao?”
"Không vội, tôi dẫn mọi người đến một chỗ tốt trước." Lão Ngụy thần thần bí bí nói.
Thích Mê vừa định hỏi lại thì nghe thấy hai đứa trẻ tớ một câu cậu một câu như đang hát tướng thanh, dùng những lời bình thường cô hay dùng chỉ dẫn lại cô.
"Cô Thích, cô yên tâm đi, chú anh hùng sẽ không bắt cóc chúng ta đâu."