Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 244



"Khó trách hai người thuộc hạ anh luôn đề cập đến việc bảo vệ con người, thì ra bọn họ là được cơ quan đặc biệt chọn ra?" Thích Mê cuối cùng cũng hiểu nhiệt huyết không khác gì dây chuyền sản xuất của Diệp Thạch Lục và Tống Xuân ở đâu ra.

Lão Ngụy nhún vai: "Không có cách nào, nghề nghiệp đặc biệt, cần những người trẻ tuổi có ý chí kiên cường, không muốn nhận thất bại, vậy nên mới có nhiều người thua ở vòng một [Đức] như vậy.”

Thích Mê ồ một tiếng, tiếp tục hỏi: “Vậy [Trí] là bài kiểm tra IQ?”

“Không chỉ kiểm tra IQ, cấp trên còn phát bài kiểm tra viết, mỗi năm đều khác

nhau. Được chọn ngẫu nhiên từ một số cuốn sách như “Quy tắc tiêu chuẩn nghề nghiệp của nhân viên tinh lọc” hay “Hướng dẫn sử dụng thiết bị hàng ngày”. Mục đích là để đảm bảo những ứng viên có thể hiểu rõ họ làm gì trong nghề này và làm như thế nào.”

"Cấp ba là kiểm tra thể lực. Hình thức tổ chức mỗi năm mỗi khác, cho nên cái này không có giá trị tham khảo. Hơn nữa với kỹ năng của cô, nếu không vượt qua được kiểm tra thể lực thì không ai có thể vượt qua."

Nguyệt

Nói đến đây, lão Ngụy dừng lại, mỉm cười nhìn cô: “Về phần nhan sắc cấp cuối cùng, cô nhất định không có áp lực gì cả. Cô có làn da trắng ngần, đôi chân dài, là một mỹ nhân thực sự.”

"Haha." Thích Mê cười cho có lệ.

Lão Ngụy nói đúng. Làn da của Thích Mê trắng tự nhiên, đứng lâu dưới nắng nóng cũng không bị rám nắng, cô tập thể dục quanh năm, có những đường cơ đẹp mắt, mang một vẻ đẹp săn chắc và khỏe mạnh. Khí chất tỏa ra từ trong xương, chỉ điều này thôi đã khiến người ta chỉ nhìn một cái đã không thể rời mắt.

Chưa kể đến đôi mắt mèo màu hổ phách lạnh lùng nhưng đầy quyến rũ này.

Theo theo lời của lão Ngụy, cô đúng là đang lãng phí tài nguyên, cuộc sống hàng ngày chỉ có chiến đấu và g.i.ế.c chóc, thật quá thô bạo, nếu không, với ánh mắt trìu mến tự nhiên này, không ít đàn ông sẽ chìm hãm sâu vào sự dịu dàng của cô.

Thích Mê phớt lờ lời khen ngợi, cau mày chán ghét: "Đừng nói với tôi là [Mỹ] ở cấp cuối cùng này là vẻ ngoài. Tổ chức của anh cũng thú vị đấy. Từ khi nào mà lại phải chọn những người đẹp cho vị trí nhân viên tinh lọc vậy?"

Lão Ngụy nhún vai, tỏ vẻ bất lực: “Quy tắc của trưởng căn cứ, anh ta nói không thích những người quá xấu xí lảng vảng trước mặt mình. Ít nhất bọn họ cũng phải có ngũ quan hài hòa.”

Thích Mê cong môi, cảm thấy cạn lời.

Trong phút im lặng ngắn ngủi, cô nghe thấy một giọng nói từ phía sau.

Nhìn lại, Trịnh Viện Viện đã đứng ở phía sau hai người họ, hai mắt tròn xoe lóe sáng: "Ừm... tôi cũng thử một chút có được không? Lần tận thế vừa qua chỉ có cô Thích bận rộn đây đó còn tôi thì cái gì cũng không giúp được, lần này tôi cũng muốn thử tham gia kỳ thi đánh giá nhân viên tinh lọc, tôi cũng muốn đến gặp thầy Đỗ và bọn trẻ, tôi sẽ làm hết sức có thể. Tôi không muốn chờ để được chăm sóc nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Nói xong, cô ấy háo hức nhìn hai người chờ đợi câu trả lời.

Thích Mê liếc nhìn lão Ngụy, lại nhìn Liễu Dương đang hòa nhập với lũ trẻ trong phòng khách, rồi im lặng.

Cô đã nói cho Trịnh Viện Viện biết về tình hình của thế giới này, Trịnh Viện Viện chắc chắn đã đưa ra lựa chọn sau khi cân nhắc kỹ lưỡng. Hiện tại, tình hình trong thế giới tận thế này tốt hơn nhiều so với thế giới tận thế trước, có tầng bảo vệ của căn cứ, có nhà trẻ của căn cứ chăm sóc bọn trẻ, còn có Liêu Dương cẩn thận ở đó, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.

Nhưng...

Thích Mê chạm khẽ vào tay Trịnh Viện Viện, sau khi sử dụng kỹ năng của mình để kiểm tra qua, cô phát hiện ra dữ liệu của cô ấy chỉ ở mức trung bình, thậm chí không hề tốt. Cô ấy cũng không có kỹ năng mới nào nên lòng cô cảm thấy rất bất an.

Cô phải đưa mười hai người họ trở về an toàn, bây giờ bốn người trong số họ đã mất tích, Trịnh Viện Viện không được gặp phải nguy hiểm nào dù là nhỏ nhất nữa.

Cô hắng giọng, cố gắng từ chối: “Tôi nghĩ cô Trịnh nên ở lại căn cứ …”

Nói đến đây, cô vẫn cúi đầu, không dám nhìn vẻ mặt thất vọng của Trịnh Viện Viện.

Dù đã đoán trước được câu trả lời, nhưng Trịnh Viện Viện vẫn muốn thử: “Cô Thích lúc đầu cũng là người mới như tôi nhỉ. Lúc đó cô chưa biết gì cả, nhưng bây giờ cô đã trở nên rất lợi hại. Tôi đã là người lớn rồi, không phải trẻ con. Điều tôi muốn làm là trở thành một người đồng đội có thể kề vai sát cánh cùng cô chiến đấu chứ không phải là một kẻ vô dụng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn cô bị thương vì chúng tôi."

Thích Mê bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Lão Ngụy ở bên cạnh thấy có gì đó không đúng, vội vàng ngắt lời: “Tôi nghĩ để cô Trịnh thử chút cũng không sao. Dù sao kì thi đánh giá nhân viên tinh lọc rất nghiêm khắc, những người không đạt tiêu chuẩn sẽ không thể đậu. Lỡ như cô Trịnh đỗ thì sao? Có nghĩa là cô ấy đã có tư cách trở thành nhân viên tinh lọc. Nếu cô ấy không đậu, cô ấy cũng không mất gì cả. Thử một lần cũng được, cô cảm thấy thế nào?"

Vừa nói, anh ấy vừa kéo tay áo Thích Mê.

Thích Mê nhìn Trịnh Viện Viện, chậm rãi thở dài, giọng điệu không chút cảm xúc: “Vậy thì cố gắng hết sức, đừng ép buộc bản thân.”

"Ừ! Tôi biết rồi!" Trịnh Viện Viện mỉm cười rạng rỡ.

Thích Mê xoay người, dùng cùi chỏ huých lão Ngụy, nhỏ giọng nói: "Lo chuyện bao đồng quá."

Lão Ngụy không phàn nàn cũng không khó chịu, hạ giọng nói: “Tôi chỉ muốn chia sẻ nỗi lo lắng với cô thôi mà. Chăm sóc nhiều trẻ em như vậy đã vất vả rồi, còn phải chăm sóc những người lớn chân tay khỏe mạnh nữa. Cô không mệt thì ai mệt? Cô Trịnh người ta thương cô, chủ động chia sẻ gánh nặng với cô cô lại không trân trọng. Đúng như cô ấy nói, ai không phải là người mới. Bây giờ cô đã vào trò chơi này thì phải tuân theo cách chơi của trò chơi này. Chiến thắng mà không cần phải nhấc một ngón tay không phải là kế lâu dài.”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com