Khoảnh khắc m.á.u chảy ra, Thích Mê cảm thấy cơ thể mình chìm xuống, giống như cảm giác không trọng lượng sau khi rơi từ trên cao xuống, khi mở mắt ra lần nữa, cô lại nhìn thấy chiếc bàn trắng.
Có lẽ màu sắc của mỗi phòng tương ứng với màu của bàn ghế, bàn ghế trong căn phòng màu trắng đều là màu trắng.
Chiếc lược gỗ có hoa văn đám mây trong hộp gỗ đã vỡ vụn hoàn toàn, che giấu câu chuyện ngày xưa.
Đây là lần đầu tiên Thích Mê ra khỏi kết giới nhanh như vậy, tựa như ngủ trưa chưa đầy mười phút đã tỉnh lại. Cô tỉnh dậy thì thấy ba người còn lại vẫn chưa di chuyển nên bước ra khỏi phòng trước.
Các phòng khác cực kỳ yên tĩnh, chỉ có cô trên sân bóng rộng lớn.
Cảnh tượng này khiến hơn mười người trong phòng giám sát trợn tròn mắt.
Đôi mắt cáo của Lý Húc khẽ giật, hắn khịt mũi, nhấp một ngụm trà vẫn còn nóng.
Tách trà này được phục vụ khi chuông reo, chưa đầy mười phút, khó có thể hạ nhiệt.
Tên râu rậm nhìn Thích Mê với vẻ thích thú: “Xem ra người phụ nữ này có bản lĩnh, chắc hẳn là quá đủ để trở thành một nhân viên tinh lọc sơ cấp.”
Một người khác mỉm cười: "Đúng vậy, cô ta bước ra khỏi phòng nghĩa là cô ta đã gia nhập căn cứ. Với vẻ ngoài xinh đẹp ấy, trưởng căn cứ chắc chắn sẽ thích cô ta. Theo tôi, cô nàng này sẽ biến thành đồng nghiệp sau mười giờ của căn cứ đấy, nói không chừng có thể thăng chức lên vị trí của chúng ta cũng nên.”
Hai người đang tranh luận sôi nổi, nhưng sắc mặt Lý Húc u ám.
Chiếc lược gỗ đào loại B này là con Quỷ Tạp Tử được ông ta tinh lọc, kỷ lục lần đó của ông là 27 phút, nhận được lời khen ngợi của cấp trên. Tuy rằng lần này Quỷ Tạp Tử đã được tổ chức xử lý nhưng tốc độ ra ngoài quá nhanh của Thích Mê vẫn khiến ông ta cảm thấy hơi khó chịu.
Ông ta đặt tách trà nóng xuống, nhìn chằm chằm vào Thích Mê, sau đó thấy cô liếc nhìn màn hình lớn rồi đi về phía căn phòng màu xanh ở giữa sân bóng.
Vừa rồi nơi này có quá nhiều người, khoảng cách cũng xa, Thích Mê không thể nhìn thấy Trịnh Viện Viện qua khe cửa nên cô không biết cuối cùng cô ấy có bước vào căn phòng này hay không.
Sau khi cố gắng mở cửa không được, cô đi vòng tới cửa sổ nhỏ ở một bên.
Trong phòng xanh chỉ có bảy người, ba nam bốn nữ, Trịnh Viện Viện ngồi ở gần cửa, lặng lẽ nằm trên bàn. Kiểu tóc của cô ấy từ búi xinh xắn chuyển sang buộc đuôi ngựa, bây giờ đã xõa hẳn xuống, chắc cô ấy đã phải đấu tranh kịch liệt mới được ngồi ở chỗ này.
Thích Mê nhìn cô ấy mỉm cười, nhẹ giọng chúc mừng: "Chúc mừng, cô đã làm được."
Cô gái hay khóc này thực sự dũng cảm và mạnh mẽ hơn cô tưởng tượng.
Nguyệt
Nghe âm thanh phát ra từ đầu bên kia sân chơi, cô ngẩng đầu lên thì thấy ba người đang đi về phía mình.
Cô gái cao vui vẻ nhảy lên nhảy xuống như một con thỏ khổng lồ, khiến hai chàng trai đứng cạnh trông thật nhỏ nhắn.
Cậu bé tóc ổ gà lặng lẽ liếc nhìn cô ta, kéo người đàn ông đeo kính tránh xa cô ta ra, trầm giọng phàn nàn: "Cô gái này chắc chắn đã ăn chất kích thích nên mới cao như vậy."
Người đàn ông đeo kính lầm lì chỉnh lại kính, phớt lờ cậu ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cô gái đang trong tâm trạng vui vẻ, không để ý tới vẻ khó coi trên mặt bọn họ, cô ta cười nói: “Không ngờ, không ngờ, bốn người chúng ta lại cùng nhau thi đỗ! Ôi trời, chúng ta quá tuyệt vời!"
Thích Mê đi về phía bọn họ: "Không phải cô là người mạnh nhất sao? Nếu không phải cô phát hiện trong túi lão già có thứ gì đó, cho dù chúng ta lục soát toàn bộ căn nhà cũng không thể tìm ra."
"Đúng vậy! Khi đi học tôi luôn vào trường trọng điểm, tiền tiêu vặt của tôi luôn phụ thuộc vào việc mua vé số. Thậm chí mẹ tôi còn nói tôi là mèo mù vớ phải cá rán... Cô làm gì vậy?" Nhìn thấy Thích Mê đột nhiên nắm tay mình, cô ta khựng lại.
Sau khi dò xét, cô nhìn thấy dòng chữ "Vận may tốt" trong cột kỹ năng của cô gái.
Hoàn toàn trái ngược với Diệp Thạch Lục.
"Vận may à, cầu mà không có." Thích Mê thở dài.
Cô không khỏi nghĩ đến vị đại ca ở thành phố Hoan Lạc, đi vệ sinh cũng tìm được tiểu thành chủ.
Cô gái mỉm cười, nắm tay Thích Mê một cách trịnh trọng: “Tôi nghĩ 90% chúng ta sẽ trở thành đồng nghiệp. Tại sao bây giờ chúng ta không làm quen với nhau? Tên tôi là Hà Khả Nhạc (coca), bởi vì bố tôi, mẹ tôi rất thích coca, tên cô là gì?”
Thích Mê cong môi: “Thích Mê.”
Cậu bé tóc ổ gà không khách sáo đưa tay ra: "Tôi tên là Từ Diệc Phi, Diệc trong “lao diệc kết hợp”, Phi trong “một bước lên trời”."
Ba người họ nhìn người đàn ông đeo kính.
“Thạch Thanh Lạc.” Dường như không thích bầu không khí ấm áp của họ, nói xong anh ta lặng lẽ bước sang một bên.
Hà Khả Nhạc yếu ớt phàn nàn với Thích Mê: "Tôi cảm thấy anh ta là một người khó hòa hợp."
"Không hẳn, có lẽ do anh ta không thích nói chuyện thôi." Thích Mê giải thích, dù sao Đỗ Thụy, người làm việc cùng cô cũng có tính cách tương tự.
Nhận thấy Thích Mê ở ngay cạnh căn phòng màu xanh, Hà Khả Nhạc cũng tò mò đi vòng qua cửa sổ và hỏi: "Vừa rồi cô đang nhìn gì thế?"
“Nhìn bạn tôi thôi.” Thích Mê đi tới, giơ ngón tay ra chỉ cho cô ta: “Là người xõa tóc.”
Hà Khả Nhạc lại gần nhìn thử: “Cô ấy là một cô gái dễ thương.”
"Ừm."
"Để tôi ở đây thể hiện sức mạnh của mình, giúp bạn của cô nhanh chóng ra ngoài, giúp tôi có thể có một cô đồng nghiệp dễ thương nhé." Vừa nói, Hà Khả Nhạc vừa chắp hai tay vào nhau một cách trẻ con và nhìn chằm chằm vào Trịnh Viện Viện với đôi mắt sáng ngời.