Thích Mê suy nghĩ một lúc, nhưng sợ cảm xúc Trịnh Viện Viện không ổn định nên không hỏi nhiều, nhân lúc mọi người nghiêm túc lắng nghe phát thanh phổ biến các quy tắc của ải cuối cùng, cô chậm rãi bước đến cửa phòng màu lam, sờ mạch chủ của người đàn ông.
Không chết, chỉ là ngất thôi.
Cô tự hỏi, bỗng nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng nhỏ nhẹ.
Trịnh Viện Viện với vẻ mặt lo lắng đi tới: “Anh ta không c.h.ế.t chứ?”
Lúc đó đầu óc cô ấy chỉ nhanh chóng nhớ lại những chiêu thức mà Thích Mê đã chỉ, còn chưa kịp dùng, không biết như nào mà người đàn ông này như trúng tà đột nhiên ngã xuống.
“Không có, chỉ hôn mê.” Thích Mê đứng lên.
Trịnh Viện Viện nhẹ nhàng thở ra.
Trong tiếng thúc giục của phát thanh, mười hai người lục tục rời sân bóng đến với kì thi cuối cùng, đi thang máy lên chỗ trưởng căn cứ trên tầng cao nhất.
Bởi bọn họ là nhóm thứ hai mới đi vào phỏng vấn, Hà Khả Nhạc xuống thang máy đã kéo Thích Mê và Trịnh Viện Viện đến nhà vệ sinh chỉnh trang lại.
“Ải cuối nói dễ thì cũng dễ mà khó thì cũng khó, chỉ cần qua mắt trưởng căn cứ là được, đợi tôi dùng xong thì cho hai người mượn nha.” Hà Khả Nhạc lấy ra từ trong túi một hộp trang điểm nhanh gọn lẹ, son môi phấn nền gì cũng có, ghé trước gương bôi chát một đống thứ lên mặt.
“Tôi không cần cái này.” Thích Mê vội vẫy tay, đứng một bên ôm tay nhìn, cô ngại nhất là trang điểm, làn da tự nhiên rất đẹp rồi.
Nguyệt
Trịnh Viện Viện bình thường cũng thích trang điểm, thấy tay nghề trang điểm của Khả Nhạc còn non, tiến lên nói: “Cô trang điểm nhẹ cũng đẹp rồi, không cần phết nhiều phấn như thế, nếu không thì để tôi giúp nhé?”
Hà Khả Nhạc vừa nghe, ngay lập tức tăng thêm nhiều phần yêu thích với em gái đáng yêu này: “Được nha, đúng lúc tôi cũng không biết nên làm gì?”
Vì để dễ cho Trịnh Viện Viện làm hơn, Hà Khả Nhạc ngồi xổm dưới đất luôn, nhắm mắt thành thật chờ.
Tay nghề Trịnh Viện Viện rất tốt, khi trang điểm cô ấy còn giảng giải cẩn thận, nói cho Khả Nhạc nước da lúa mạch nên dùng loại kem nền nào, kẻ mắt làm như thế nào, làm thế nào để tạo khối trên mặt vân vân.
Vài phút sau, Hà Khả Nhạc như biến thành một người khác.
Đôi mắt Thích Mê sáng ngời, không khỏi tán thưởng: “Thần kỳ thật đấy, rõ ràng nhìn không ra dấu vết trang điểm nhưng mà càng đẹp hơn.”
“Đúng không đó, có lẽ đây là vẻ đẹp trời sinh đó?” Hà Khả Nhạc khoe khoang đưa mắt nhìn quyến rũ.
Ba người cười, bầu không khí rất vui vẻ.
Lúc này, ba chàng trai chờ dài cổ cũng không nhịn được nữa, Từ Diệc Phi đứng ở cửa hét lớn nói: “Ba cô gái ới, mấy cô còn chưa xong hả? Đến giờ phỏng vấn rồi!”
Thấy bên trong không có tiếng động nào, Từ Diệc Phi lại mở miệng ra, mới vừa phát ra một tiếng, đã thấy Hà Khả Nhạc nổi giận đùng đùng đi ra từ trong nhà vệ sinh: “Biết rồi khổ lắm nói mãi, giục cái gì mà giục!”
Trước cô nàng cao kều này, Từ Diệc Phi 1m75 trông có vẻ vừa nhỏ yếu lại bất lực, cậu ta xấu hổ cười, không biết nói gì cho tốt mà khen cũng không sai, vỗ tay nói: “Òa, cô đẹp hơn rất nhiều đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Rõ ràng y hệt lời nói của Thích Mê, nhưng Hà Khả Nhạc lại là ‘tiêu chuẩn kép’, khó chịu bĩu môi: “Là sao, tức là trước khi trang điểm tôi rất xấu?”
Từ Diệc Phi: “?”
Có nghĩa như thế luôn á?
May mà Thích Mê và Trịnh Viện Viện kịp thời ra giải vây, Từ Diệc Phi vội làm động tác kéo khóa miệng, chắp tay trước n.g.ự.c lui về phía sau, không dám nói thêm một câu.
Vài phút sau, phỏng vấn bắt đầu.
Sáu người đứng thành hàng theo chiều cao trong văn phòng, Thích Mê cảm giác bọn họ giống như thịt heo mới mổ bán ngoài chợ, bày ra chỗ này chờ người chọn lựa.
Trưởng căn cứ Loki là người đàn ông mang dòng m.á.u lai, ăn mặc rất khác thường. Nửa trên mặc tây trang đốm hồng, đeo chiếc nơ màu lam khổng lồ rất bắt mắt, nửa dưới diện váy Scotland kẻ caro hồng đen, hai chân giẫm lên một đôi giày cao, giống nghệ thuật gia với phong cách táo bạo.
Anh ta rất phô trương và suồng sã, thấy Hà Khả Nhạc cao hai mét, ngay lập tức giơ chiếc kính lúp vàng đi đến: “Trời ơi là trời, cô gái này đã ăn cái gì mà cao thế chứ!”
“Gạo, cơm.” Hà Khả Nhạc căng mặt lo lắng.
Loki cười trộm một tiếng, sau khi an ủi cô ta không phải lo lắng lại đi đến bên cậu trai đeo kính đen cao thứ hai.
Cậu kính đen tên là Quý Linh Trạch, đây là lần thứ hai đến thi, lần đầu dừng chân tại bài kiểm tra thể lực, còn chưa thấy mặt trưởng căn cứ, khổ cực lắm một đến được ải cuối, cậu ta lo lắng đến độ không biết đặt mắt chỗ nào.
Loki thò lại gần nhìn gương mặt cậu ta, thấy Quý Linh Trạch trốn tránh, anh ta cười lớn: “Ai u, cậu bé ngây thơ nha, đừng lo lắng, tôi đường đường là một trưởng căn cứ chả lẽ lại ăn mất cậu?”
Quý Linh Trạch xấu hổ, giật giật khóe miệng.
Loki bước chân không ngừng, đến trước mặt Thạch Thanh Lạc, tay vỗ vỗ mặt cậu ta: “Làn da không tệ đâu cậu nhóc.”
“Còn tạm.” Thạch Thanh Lạc nhàn nhạt trả lời.
Tiếp đến Loki nhìn về phía Từ Diệc Phi.
Trải qua cuộc cạnh tranh khốc liệt ở ải trước, mặt mũi Từ Diệc Phi sáng sủa hẳn ra, đầu tóc bù xù khó khăn lắm mới duỗi thẳng ra được, sau khi sấy khô thì vuốt keo, có thể nói đây là cá nhân có ngoại hình gọn gàng nhất trong sáu người.
Nhưng Loki không bận tâm, chỉ vào cậu ta nhớ lại một lát, nói: “A, tôi biết này, đây là tạo hình mới người trẻ hay nói đến đúng không? Tôi hiểu, rất đỉnh.”
“Cảm ơn vì lời khen của ngài.”
Loki cười gật đầu, không dừng lại tiếp tục bước đến trước mắt Thích Mê. Đây là người duy nhất trong sáu người nhìn thẳng mặt anh ta, đôi mắt màu hổ phách to kia rất xinh đẹp.