Tiếng ù tai ầm ầm nổ tung bên tai, kèm theo cảm giác đau đầu muốn nứt ra.
Màu m.á.u trước mặt đã không còn là màu đỏ, mà là một màu xanh biếc quỷ dị.
“Này, cô......”
Xoẹt!
Tay vung đao rơi xuống, một dòng m.á.u ấm phun ra. Người đàn ông thậm chí còn chưa nói xong câu đó, đã không thể phát ra âm thanh nữa.
Ánh mắt của Thích Mê tàn nhẫn, hất t.h.i t.h.ể của người đàn ông ra. Màu đỏ tươi nhiễm xuống, chỉ có một con mắt màu lam kia vô cùng chói mắt.
Cô đứng yên một lát, vung đao định rời đi, đột nhiên, một âm thanh vô cùng nhỏ nhắn yếu ớt vang lên từ trên bàn giải phẫu:
“Thích... Mê?”
*
Đêm đó, sau khi đơn vị sắp xếp lại toàn bộ căn cứ, nhân viên tinh lọc trung cấp và cao cấp tại đơn vị đều mang theo thuộc hạ tiến hành tuần tra nghiêm ngặt trong vòng một km gần đó, tránh bị kẻ phá hoại đánh cho trở tay không kịp.
Thích Mê đi ra ngoài đã một ngày không về, vì phòng ngừa những người khác phát hiện ra cô trước, lão Ngụy, Trịnh Viện Viện và Diệp Thạch Lục ở khu vực gần đó tìm kiếm cô gần như muốn phát điên.
Diệp Thạch Lục trong lúc thay ca mới biết được Thích Mê đã rời khỏi căn cứ, biết cô vì muốn tiêu diệt kẻ phá hoại mà không tiếc lấy thân mình đi mạo hiểm, đột nhiên sinh ra cảm giác sùng bái đối với cô - -
Đây là lý do mà lão Nguỵ bịa ra vì cô gái ngốc nghếch này, giấu giếm sự thật Thích Mê đi tìm giấy thông hành, nhấn mạnh tinh thần không hề sợ hãi hy sinh vì căn cứ của cô... Diệp Thạch Lục rất tin tưởng, còn dưới tình huống vô cùng tình cờ, tiết lộ chuyện này cho Hà Khả Nhạc - người luôn có sự may mắn rất tốt lại còn có quan hệ không tệ với Thích Mê.
Vì thế dựa vào thể chất may mắn của mình, Hà Khả Nhạc nhanh chóng gặp được Thích Mê trên đường.
Biết Thích Mê bây giờ là một phần tử nguy hiểm, cô ấy không dám hành động thiếu suy nghĩ, vội vàng âm thầm báo cáo cho Trịnh Viện Viện.
Hơn mười phút sau, lão Ngụy, Trịnh Viện Viện cùng Diệp Thạch Lục từ ba hướng khác nhau vội vàng chạy tới.
“Này, tôi ở đây!” Sợ kinh động đến Thích Mê, Hà Khả Nhạc cố ý khống chế giọng nói vẫy vẫy tay với họ.
Vóc dáng cao lớn của cô ta vô cùng bắt mắt, tất cả mấy người bọn họ đều vây quanh cô ta, trốn ở trong một góc hẻm nhỏ.
Trên đường phố trống trải, chỉ có tiếng động ma sát của đồ vật bằng sắt trên mặt đất gồ ghề, nhìn theo ánh đèn màu trắng trước xe, Thích Mê đang kéo một bộ áo giáp vô cùng nặng nề thong thả mà đi, giống như một con mãnh thú kéo theo t.h.i t.h.ể còn sót lại của con mồi, đang chờ đợi thời cơ tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
Ánh đèn làm vết m.á.u trên mặt đất hiện ra rất rõ ràng, từ xa mãi cho đến gần, làm cho người khác hoảng sợ.
Lão Ngụy cảm giác đầu óc nổ tung, đồng tử co rút: “Đó là... Tống Xuân sao?”
Người ngay cả áo giáp cũng bị tàn phá không còn hình dạng, m.á.u chảy không ngừng là... Tống Xuân sao?
Mặc dù anh ấy đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng khi nhìn thấy một cô gái hơn hai mươi tuổi biến thành tình trạng thê thảm như bây giờ, giống như một bộ xương, vẫn không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Lúc này, giống như đã phát hiện ra cái gì đó, Thích Mê dừng bước, tầm mắt lạnh như băng đột nhiên phóng tới.
“Không tốt!” Lão Ngụy cả kinh nói.
Mắt thấy Thích Mê nhanh chóng rút đao từ bên hông ra, có xu thế tiến công về phía bên này, lão Ngụy vội vàng bảo Trịnh Viện Viện điều khiển vật triệu hoán giải trừ ý thức của cô, cũng phong ấn luôn ý thức hỗn loạn của con mắt tử thần kia.
Bằng không với tình huống hiện tại, nơi này không có ai là đối thủ của cô.
Nhưng mà Trịnh Viện Viện lấy quả cầu đen từ trong túi áo còn chưa kịp ra tay, một vị khách không mời mà đến đột nhiên từ trên trời giáng xuống.
Bùm!
Một bóng dáng nhảy xuống từ trên nóc nhà, giống như đặc biệt vì Thích Mê mà đến, trực tiếp dừng lại trước mặt cô.
Là một cô gái mặc váy dâu tây màu hồng phấn, buộc tóc đuôi ngựa, hai tay đeo hai nắm đ.ấ.m kim loại không tương xứng với bộ quần áo này, trên mặt là một cái mũ bảo hiểm kim loại chạm trổ hoa văn, có vẻ đẹp quái dị mà tinh xảo.
Lão Ngụy vội vàng đeo kính theo dõi vào để quan sát, xác nhận cô gái này là kẻ phá hoại, hơn nữa trước kia chưa từng thấy qua.
Động tác của cô gái rất nhanh, sau khi rơi xuống đất mới đứng thẳng vài giây đã giơ nắm đ.ấ.m lên công kích, Thích Mê đã trải qua nhiều trận chiến tất nhiên là sẽ không sợ hãi, trên khuôn mặt thậm chí còn hiện lên một chút sung sướng, cô vung roi đao, trực tiếp tấn công về phía cổ họng đang lộ ra bên ngoài của cô gái kia.
Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, một đòn này có thể quyết định kết quả.
Mọi người nhất thời đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cô gái kia phản ứng rất nhanh, lập tức thu hồi nắm đ.ấ.m ngăn trở roi đao, đồng thời nhanh chóng né tránh đến một góc tương đối an toàn, sau khi đứng vững hai giây lại tiếp tục vung tay đánh tới.
Lúc này Thích Mê cũng đã thay đổi sách lược, đổi vị trí tấn công xa thành vị trí chiến đấu gần, thu hồi roi đao, tránh được một quyền đồng thời vòng ra phía sau cô gái kia, tiện đà giơ đao thắt lưng lên---
Một con rồng màu lam uốn lượn ầm ầm phóng tới.
Nguyệt
Thích Mê và cô gái kia phản ứng cực nhanh, hai bên lui về phía sau đồng loạt nhảy lên nóc nhà.
Lý Húc cầm cây s.ú.n.g màu trắng bạc không nhanh không chậm đi tới, đầu s.ú.n.g nhắm ngay Thích Mê. Chỉ thấy ông ta nhẹ nhàng nhếch khóe miệng lên, khoảnh khắc bóp cò, ngọn lửa màu lam kia lại nhanh chóng phun ra.
Thích Mê xoay người lại ẩn nấp, đáp xuống ở một con đường khác bên cạnh.
Mắt thấy Lý Húc lại muốn b.ắ.n phát s.ú.n.g thứ ba, lão Ngụy và Trịnh Viện Viện vội vàng vọt ra ngoài.
“Lý Húc dừng tay!”
“Đừng b.ắ.n nữa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cả hai hét lên gần như cùng một lúc.
Lý Húc giật mình, trong đôi mắt hồ ly xẹt qua một tia nghi ngờ: “Sao mấy người lại ở chỗ này?”
Không đợi lão Ngụy đáp lại, chỉ trong hai giây ngắn ngủi, ánh mắt của Thích Mê trở nên hung ác từ nóc nhà nhảy xuống, thoáng cái đã quỳ đè lên người của Lý Húc, nhanh chóng đè mũi đao xuống cổ họng ông ta.
“Thích Mê! Đừng mà!”
Lão Ngụy vừa nói xong, một cô gái mặc váy Loli lao tới đẩy Thích Mê ra khỏi người Lý Húc.
Thích Mê nhảy sang một bên, lạnh mặt nhìn bọn họ.
Nhân cơ hội này, Trịnh Viện Viện bước tới phía trước Thích Mê, âm thầm điều khiển quả bóng đen để phong ấn sát khí từ đôi mắt tử thần.
Quả bóng đen nhảy lên nhảy xuống giữa không trung, phát ra sóng điện từ mà con người không thể cảm nhận được trong não Thích Mê.
Thích Mê tức thì im bặt.
Hai bên tạm thời đình chiến.
Lý Húc nằm trên mặt đất tái xanh mặt mày, há miệng thở lấy thở để. Trong thời khắc ấy, ông ta thật sự có cảm giác như đang đi vào quỷ môn quan, nếu không phải thanh đao đột nhiên chuyển hướng, đêm nay ông ta nhất định sẽ bỏ mạng tại chốn này.
Có lẽ bị dọa sợ đến tê liệt thần kinh nên ông ta không cảm nhận được cơn đau đớn, ánh mắt vô hồn nhìn chăm chăm khoảng trời đen kịt.
Nhìn thấy m.á.u chảy ra từ cổ Lý Húc, cô gái mặc váy Loli hoảng hốt kêu thành tiếng, bối rối khua khoắng đôi tay đeo găng boxing kim loại.
Lão Ngụy vẫn còn sợ hãi, hít một hơi thật sâu, bước tới: “Mau đến bệnh viện băng bó chút đi.”
Sau khi định thần, ánh mắt Lý Húc dần có điểm tụ trở lại, giả vờ bình tĩnh ra lệnh cho cô gái tránh đường, chật vật ngồi dậy.
Lão Ngụy vươn tay muốn dìu đỡ còn bị người kia giở tính quái gở mắng một câu: “Cơ thể tôi toàn là thứ ô nhiễm của kẻ phá hoại, muốn c.h.ế.t hay sao mà chạm vào?”
Lão Ngụy: “...”
Lão Ngụy đứng bất động.
Lý Húc lạnh lùng liếc nhìn Thích Mê bên cạnh, không có ý định tìm hiểu sâu hơn mà giao kèo cùng lão Ngụy: “Tốt nhất chuyện tối nay tôi với anh cứ xem như chưa từng xảy ra đi, chắc anh cũng không muốn cô gái này bị căn cứ phát hiện đúng không?”
Lão Ngụy hiểu rõ, gật đầu, ngoảnh sang quan sát cô gái mặc váy Loli: “Mấy kẻ phá hoại này là do ông nuôi à?”
“Không liên quan gì tới anh.”
“Ông nuôi cô ta ở chỗ nào?”
Lý Húc mất kiên nhẫn nhíu mày: “Tôi nói rồi, không liên…”
“Chắc không phải bên dưới bệnh viện trung tâm đâu nhỉ?” Lão Ngụy ngắt lời.
Lý Húc lặng thinh.
"Nếu kẻ phá hoại muốn âm thầm sống sót trong căn cứ, việc giám sát giá trị SAN của chúng là một vấn đề lớn, nơi ẩn náu tốt nhất là bệnh viện trung tâm, rất nhiều người ở đó có giá trị SAN bất thường, tiện cho việc tránh sự giám sát hàng ngày của căn cứ.” Nói rồi lão Ngụy làm động tác gõ cửa. “Cộc cộc, âm thanh đó do cô ta tạo ra phải không?”
Tiếng cộc cộc của chiếc găng boxing kim loại chạm xuống sàn.
Lý Húc nhìn anh ấy: “Anh muốn nói gì?”
“Cô ta có thể ra khỏi căn cứ mà thần không biết quỷ không hay, chắc hẳn cũng có thể lặng lẽ trở về đấy nhỉ?” Lão Ngụy nhếch môi cười. “Ý thức của Thích Mê vẫn chưa ổn định, hấp tấp đưa cô ấy vào căn cứ rất dễ khơi dậy chuông cảnh báo, tôi nghĩ chắc rằng ông có cách, như ông nói đó, chuyện tối nay chắc ông chẳng hi vọng bị căn cứ chú ý đến phải không?”
Mắt hồ ly của Lý Húc lóe lên, ông ta liếc nhìn những người khác: “Tôi có thể tin tưởng anh, nhưng bọn họ…”
Trịnh Viện Viện nghe vậy, lập tức tuyên thệ: “Ông yên tâm, vì Thích Mê nên tôi sẽ không nói bất kì điều gì.”
Hà Khả Nhạc cũng hùa theo: “Không phải việc của tôi, tôi nhất định sẽ không nói đâu.”
Lý Húc khẽ ừ một tiếng, ánh mắt dán chặt vào Diệp Thạch Lục vẫn im lặng, một lúc sau, ông ta mới khịt mũi: “Xem ra thuộc hạ của trưởng quan Ngụy không thể cam đoan được.”
“…”
Diệp Thạch Lục tỏ vẻ xoắn xuýt cúi đầu, hai tay ôm chặt bông hoa màu đỏ nhỏ trước ngực, chậm rãi nói: “Thích Mê trở nên như vậy là vì muốn g.i.ế.c kẻ phá hoại. Tôi có thể hiểu, nhưng vì sao trưởng quan Lý lại nuôi một kẻ phá hoại. Chẳng phải nhân
viên tinh lọc của chúng ta tồn tại để bảo vệ con người và tiêu diệt những kẻ phá hoại hay sao? Tại sao ông…”
“Cậu nói ra được những lời này là bởi vì người nhà cậu chưa bị biến thành kẻ phá hoại.”
Lý Húc lạnh nhạt ngắt lời anh ta.
Ánh mắt Diệp Thạch Lục lóe lên, anh ta im lặng nhìn về phía cô gái. Sau khi đến gần, qua chiếc mũ nồi chạm rỗng và đôi lông mày thanh tú của cô gái, anh có thể lờ mờ nhận ra khuôn mặt kia.
Trong thông báo tìm người mất tích đăng trên chuyên mục thông tin của bệnh viện bỏ hoang, cô gái đó chính là cô gái đa nhân cách - Phong Miểu.
Bằng cách này, tất cả các manh mối được xâu chuỗi lại với nhau. Dưới sự giúp đỡ của một nhân viên tinh lọc như Lý Húc, Phong Miểu mới có thể trốn thoát khỏi bệnh viện tâm thần một cách dễ dàng, hơn nữa đến nay vẫn chưa bị phát hiện.
Cô ấy vẫn luôn được Lý Húc giấu bên dưới bệnh viện, thỉnh thoảng ý thức mê man cố gắng thoát thân, âm thanh găng tay boxing va vào vách sẽ vang lên tiếng cộc cộc.
Chỉ những hôm đêm khuya thanh vắng, Lý Húc mới dám đưa cô ấy ra ngoài dạo một vòng, ai có ngờ hôm nay lại đi loạn đến chỗ này.
Lý Húc ngừng nói, cũng không muốn tiếp tục giải thích với bọn họ, ngước mắt nhìn Tống Xuân cách đó không xa, lạnh lùng buông một câu: “Chia quân thành hai đường đi, nhiều người phô trương quá.” Dứt lời, ông ta nhặt khẩu s.ú.n.g dưới đất lên, gọi Phong Miểu cùng rời đi.
Lão Ngụy vội vàng theo sau Thích Mê và Trịnh Viện Viện.