Đêm tối vắng vẻ, một đôi giày trường thọ màu đen được đặt ở đầu đường, hễ bất cứ ai nhìn thấy đều sẽ lạnh sống lưng. Lúc Đỗ Thụy chiếu đèn pin cũng giật mình, chứ huống chi cậu bé Vương Tiểu Hổ, gương mặt đã tái nhợt vì sợ hãi.
Bấy giờ, không biết xảy ra chuyện gì mà Dương Thắng Tráng và Diệp Thù Thi đồng thanh hô: "Cô Trịnh, cô véo em đau quá."
"Cô Trịnh, đau quá!"
Giọng nói của hai bạn nhỏ đã khiến cho Trịnh Viện Viện tỉnh táo lại, lần này cô ấy đã tiến bộ hơn, mặc dù sợ hãi nhưng không khóc lóc cũng chẳng la hét, song hai cánh tay vẫn vô thức siết chặt đến nỗi hai bạn nhỏ la oai oái.
"Cô xin lỗi nhé, cô không cố ý đâu..." Trịnh Viện Viện vội vàng thả tay ra, nhanh chóng xoa xoa cho bọn họ.
Thích Mê nhìn sang Vu Kiều Kiều, Vu Kiều Kiều vừa nhìn đã hiểu cô muốn hỏi gì, nhất thời lắc đầu: "Chúng nó không di chuyển ạ."
"Không di chuyển sao?"
"Vâng."
Vậy thì quái lạ, Thích Mê nhíu mày suy ngẫm, nếu như ám vật không doạ người thì tại sao Vương Tiểu Hổ lại sợ hãi như thế? Bọn nhỏ nhìn đôi giày trường thọ nọ đều chẳng hề phản ứng gì, thông thường chỉ có người lớn hiểu ngụ ý của đôi giày đó mới sợ hãi mà thôi, chẳng hạn như Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy, nhưng tại sao Vương Tiểu Hổ vẫn luôn gan dạ lại sợ hãi đến thế, thậm chí còn run rẩy?
Cô xoa đầu Vương Tiểu Hổ, đang định lên tiếng an ủi thì bỗng dưng trước mắt xuất hiện bóng dáng quái dị, quả thực chỉ trong nháy mắt, nhanh đến nỗi cô chỉ thấy được gương mặt trắng bệch.
Gò má đỏ tươi, gương mặt của người giấy.
Ngay lúc đó, giọng nữ máy móc chỉ có mỗi cô nghe được thì thầm bên tai:
[Độ bền bỉ của bạn -1, hiện tại độ bền bỉ là 80.]
Độ bền bỉ = HP.
Độ bền bỉ giảm thì chứng tỏ HP cũng giảm.
Thích Mê đanh mặt, trực giác mãnh liệt làm cho cô dời tay khỏi đầu Vương Tiểu Hổ, rồi kiểm tra số liệu cơ thể hiện tại của Vương Tiểu Hổ, quả nhiên Độ bền bỉ đã -1.
80% đó có liên quan đến nỗi sợ vừa rồi.
Cô nhìn chằm chằm vào đôi giày trường thọ nọ, nhớ lại hành động của Vương Tiểu Hổ trước khi la hét, ngập ngừng giơ tay...
Khoảnh khắc cô chỉ tay vào đôi giày trường thọ nọ thì bóng dáng một người giấy màu đen có hoa văn hình đồng tiền đang mang đôi giày đó, gò má đỏ bừng và gương mặt trắng bệch mỉm cười quái dị rồi biến mất.
Hi hi, ha ha.
Điệu cười the thé chợt vụt qua.
Thích Mê rụt tay về.
Tức thì bên tai lại vang lên thông báo Độ bền bỉ -1.
Hiện tại đã xác định được rằng, ban nãy Vương Tiểu Hổ vì giơ tay chỉ đôi giày nọ nên nhìn thấy người giấy rồi bị dọa sợ.
"Không thể giơ tay chỉ đôi giày đó." Thích Mê nhắc nhở.
Mọi người gật đầu.
Để phòng ngừa vạn nhất, cô vẫn lần lượt kiểm tra số liệu của bọn họ, may mà những người khác không sao, vỗ về cảm xúc của Vương Tiểu Hổ xong, đội ngũ vẫn cẩn thận đi đến.
Thôn trang cổ xưa mà đổ nát, tựa như ngôi nhà kiểu cũ ngày xưa, chỉnh thể đều có hình chữ nhật, gồm một tầng và sắp xếp rất trật tự. Có vẻ hai cái lồng đèn đỏ treo trước cửa là nguồn sáng duy nhất giữa đêm tối, hai bên đường đen đỏ giao thoa, từng khung hình tựa như đang đứng yên hoặc chuyển động, có cảm giác ớn lạnh khó tả.
Bọn họ không dám đi quá xa, mà đi thẳng đến ngôi nhà gỗ gần cổng vòm nhất.
Đỗ Thụy giơ đèn pin nhìn xung quanh, cuối cùng tìm được cửa ra vào và cửa sổ bên hông ngôi nhà hình chữ nhật.
Thoáng chốc lại nảy sinh cảm giác khó chịu vì không đối xứng.
Đỗ Thụy đã từng gặp kha khá ngôi nhà ở nông thôn có kiến trúc nhà hình chữ nhật, nhưng đây là lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy ngôi nhà có cửa ra vào và cửa sổ ở bên tường, ngoài cánh cửa gỗ và cửa sổ cũ kĩ trước mặt ra thì ba mặt khác đều không có cửa sổ.
Phối hợp với màu xi măng ảm đạm thì quả thực hệt như cái quan tài gỗ vậy.
Do Đỗ Thuỵ không thể nói chuyện nên Thích Mê bèn đổi vị trí cho anh ấy, cô dẫn đầu đội ngũ, khẽ gõ cửa gỗ hai lần.
Ngôi nhà nhanh chóng vang lên giọng nói của một thanh niên trẻ, cửa gỗ kêu "cọt kẹt" rồi mở ra, cậu ta thò đầu đánh giá bọn họ, giọng nói chợt u ám: "Các người là ai?"
Thích Mê lịch sự mỉm cười: "Xin lỗi đã quấy rầy, chúng tôi đều đi ngang qua đây, xin hỏi nhà cậu có thuận tiện cho chúng tôi ở lại qua đêm không? Chúng tôi sẽ trả tiền thuê phòng."
Cậu thanh niên trợn mắt, chưa từ chối cũng chưa đồng ý, vẫn liếc mắt nhìn bọn họ: "Cô dẫn theo mười đứa bé?"
"Đúng thế."
"Mười đứa bé, số chẵn, cũng được..."
Thích Mê nghi ngờ: "Cũng được gì cơ?"
Cậu ta không trả lời cô mà giơ tay lên, lần lượt bấm ngón trỏ, ngón giữa và ngón áp út vài lần, tự mình lẩm bẩm: "Sáu bé trai, bốn bé gái, đều là số chẵn, cũng được, tổng cộng mười ba người, bảy nam sáu nữ, dương khí thịnh..." Nói xong, ngón tay cậu ta chợt khựng lại, lặng lẽ ngước mắt nhìn chằm chằm Đỗ Thụy: "Có phải anh sinh vào tháng 7 không?"
Đỗ Thụy hơi do dự, gật đầu.
Tức thì vẻ mặt của cậu ta tựa như ăn phải thứ gì đó bẩn thỉu, nét mặt nhăn nhó chán ghét, xua tay với bọn họ: "Nam có mệnh âm sát, thôi thôi thôi, các người mau cút đi cho tôi! Mẹ nó chứ, thật xui xẻo, ở đâu ra đám cô hồn dã quỷ xui xẻo gõ cửa nhà tôi thế, mau cút đi, cút đi!"
Ánh mắt Thích Mê u ám: "Cậu nói gì hả?"
Từ trước đến nay cô chưa từng gặp người đoán mệnh không cho khách vào nhà như thế.
Thanh niên chẳng hề có ý định nhiều lời với cô, quay đầu lại hét vào nhà: "Lấy một bát m.á.u chó mực trong hũ ở phòng tôi cho tôi, mẹ nó, gặp âm sát xông vào cửa đúng là xui xẻo muốn chết!"
Rầm! Cậu ta hung hăng đóng cửa lại, mặc dù bị ngăn cách bởi cánh cửa nhưng vẫn nghe được cậu ta cao giọng thúc giục người lấy m.á.u chó mực.
Thích Mê nhíu mày, đang định gõ cửa để trò chuyện với thanh niên thì bị Trịnh Viện Viện níu lại.
Cô ấy lắc đầu với Thích Mê: "Thôi bỏ đi, có lẽ chúng ta thực sự phạm vào kiêng kị của người ta, vẫn nên đi thì hơn."
Cô ấy vừa nói vừa kéo Thích Mê rời đi.
Cả hai vừa rời đi thì cánh cửa đằng sau lại mở ra, ngay sau đó bát m.á.u chó mực hôi thối đã giội tới.
Suýt nữa thì giội vào bọn họ rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Trước lúc đóng cửa, thanh niên vẫn không khỏi hung dữ trừng mắt nhìn bọn họ, tựa như bọn họ là loại côn trùng xui xẻo nào đó.
Thích Mê hừ khẽ, kiềm chế cơn giận, nhất định phải hỏi cho ra nhẽ, vùng khỏi tay Trịnh Viện Viện mà xoay người quay lại.
[Thích Mê dừng lại!]
Giọng nam trầm khàn vang lên, thoáng chốc Thích Mê đã có cảm giác tay chân mình như bao cát nặng ngàn cân bị trói chặt, hoàn toàn không thể cử động.
Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua vòng sáng lạ thường ở cổ của Đỗ Thuỵ.
Đó là biểu hiện anh ấy đang sử dụng chú ngữ.
Thích Mê khẽ chớp mắt: "Thầy Đỗ?"
Đỗ Thụy mỉm cười lắc đầu, dùng khẩu hình miệng nói cô hãy bỏ qua chuyện đó đi.
Anh ấy đã nhận ra thanh niên nọ nghe được mình sinh vào tháng 7 nên mới thay đổi thái độ, 80% cậu ta đang mắng mình, Thích Mê làm như thế cũng chỉ vì muốn bênh vực kẻ yếu thay mình, tâm tư đó anh ấy xin nhận.
Thích Mê liếc mắt nhìn vũng m.á.u chó mực dưới đất, thở dài: "Được rồi, do tôi bốc đồng, anh thả tôi ra đi, chúng ta đi thôi."
Nguyệt
Đỗ Thụy gật đầu, lẩm bẩm: "Phá!"
Tức thì, chú ngữ vỡ vụn, vòng sáng quanh cổ anh ấy đã biến mất.
Thích Mê co duỗi tay chân hai lần, đi trước dẫn đầu nhóm bé con, xoay người đi về hướng cổng vòm.
Vừa mới đi được hai bước thì bỗng dưng vang lên tiếng chiêng phá vỡ không gian tĩnh lặng.
Tiếng chiêng giữa không gian trống rỗng ở xa xa mà tựa như đang gõ bên tai.
Mọi người tò mò quay đầu lại.
Ở hai bên đường treo lồng đèn đỏ, nhóm người mặc đồ tang cầm cờ trắng đang khiêng quan tài từ xa chậm rãi đi đến, khói mù và tiền giấy tung bay kín trời, bầu không khí cũng thoang thoảng mùi hương hỏa.
Hai người cầm cờ trắng dẫn đầu đội ngũ, bọn họ vừa quay tròn vừa nhảy múa rất quái dị, vui vẻ vung tiền giấy, người đi đằng sau gõ chiêng, nghiêm túc và trang trọng gõ chiêng dọn đường cho người chết.
Quan tài có viết một chữ - Hỉ.
Duy nhất chữ Hỉ.
Choang! Tiếng chiêng thứ hai vang lên.
"Tổ tiên hỉ tang thì sẽ được hưởng thụ vinh hoa phú quý, ha ha!"
Mỉm cười toe toét, hi hi ha ha.
Hi hi ha ha, hi hi ha ha.
...
Đội ngũ đứng hai bên quan tài và đi theo sau đều che tay áo trắng bật cười.
Tang lễ vốn nên khóc tang, nhưng đội ngũ mặc đồ tang đó lại bật cười nghiêng ngả, điệu cười the thé chói tai làm cho người ta ớn lạnh.
Nghe được giọng nữ máy móc lại thì thầm thông báo Độ bền bỉ -1, Thích Mê nhắc nhở bọn họ quay đầu lại không được nhìn nữa.
Mọi người lại ngoan ngoãn đi tiếp.
Thế nhưng HP vẫn đang giảm.
E ngại ở lại đây thì HP sẽ giảm thấp hơn, Thích Mê vội vàng dẫn theo mọi người chạy đi, nào ngờ cứ vài phút vẫn có thông báo Độ bền bỉ-1,-1, cô lập tức dừng lại, không dám cử động nữa.
Tại sao HP vẫn luôn giảm chứ?
Lẽ nào bắt gặp đội ngũ mai táng thì không được chạy?
Lúc cô đang suy nghĩ thì nghe được tiếng cười sảng khoái từ cổng vòm. Vừa ngẩng đầu lên nhìn bèn trông thấy người đàn ông trung niên mặc bộ quần áo rách rưới đang đứng thẳng ven đường, giơ tay bịt lỗ tai, bình tĩnh bật cười theo.
"Dọc đường bắt gặp đội ngũ mai táng thì không được đi trước đội ngũ mà phải lập tức nhường đường, đứng yên bên cạnh, nên đứng quay lưng với đội ngũ mai táng, nhắm mắt chứng tỏ không nhìn, bịt tai chứng tỏ không nghe, ngậm miệng chứng tỏ không nói, chỉ cần thực hiện quy tắc Bốn không [Đứng yên, không nhìn, không nghe, không nói] này thì mới bảo vệ được tính mạng!"
Mọi người nghe vậy thì vội vàng bắt chước dáng vẻ của người nọ, quay lưng với đội ngũ mai táng, nhắm mắt lại rồi bịt lỗ tai xếp hành đứng yên ven đường.
Bọn họ chỉ vừa đứng vững thì tiếng chiêng ở gần đó lại vang lên.
"Tổ tiên hỉ tang, đừng quên phù hộ cho người thân phú quý bình an, ha ha!"
Mỉm cười toe toét, hi hi ha ha.
...
Vẫn là điệu cười quái dị.
Bọn họ cười rất lâu, lúc đội ngũ mai táng đi ngang qua thì điệu cười đó vẫn vang vọng sau lưng mọi người, chợt xa chợt gần, khoảnh khắc gần nhất thì điệu cười tựa như xuyên qua hai tai của bọn họ rồi truyền thẳng đến màng nhĩ, cuối cùng chui vào não.
Rất nhiều tiền giấy rơi xuống đầu và bả vai của bọn họ, mùi hương hỏa ngột ngạt thỉnh thoảng lại xộc vào mũi nhưng mọi người chẳng dám cử động.
May mà HP không còn giảm nữa.
Chẳng biết đã qua bao lâu, đến lúc bên tai không còn vang lên tiếng chiêng nữa, mùi hôi thối chợt ập đến, cảm nhận được có người đến gần, Thích Mê tức thì mở mắt ra, nhanh nhẹn giơ tay bóp chặt cổ người nọ.
Người đàn ông xa lạ sợ hãi hét toáng lên, gương mặt mũm mĩm thâm đen cũng run run: "Làm gì đó, tôi vừa mới giúp cô mà cô đã trở mặt rồi sao!?"
Nhận ra người nọ có lòng tốt, Thích Mê rụt tay về, mỉm cười ngượng ngùng: "Xin lỗi, đột nhiên anh đến gần quá, cho nên..."
May mà người nọ có vẻ rộng lượng, không hề khóc lóc van xin không tha, chỉ hắng giọng rồi nói: "Ồ, cô ra tay chuẩn xác mà hung ác quá, có vẻ cô là người tập võ nhỉ."
"Ừ, có học cơ bản."
Người đàn ông chớp mắt, tựa như đang ngẫm nghĩ gì đó: "Thế này đi, ban nãy tôi đã cứu, một, hai, ba... Mười ba người các cô rồi, bây giờ mọi người giúp tôi mười ba việc nhé?"
Thích Mê đánh giá anh ta, khoanh tay nói: "Tính toán ghê thật đấy, thoáng chốc đã định lừa bịp tôi mười hai việc rồi.”