Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 279



Thích Mê im lặng, khẽ nhếch môi, cướp tiền mừng từ tay Trần Bán Tiên rồi xoay người bỏ chạy.

Trông hai người đàn ông còn đang sững sờ, Trần Bán Tiên đã kích động hô to: "Các anh còn đứng ngơ ngác ở đó à, tiền mừng phúng viếng bị người ta cướp rồi, chủ nhà sẽ gặp xui xẻo đó, các anh còn không mau cướp lại đi."

Bọn họ nghe vậy thì vội vàng đuổi theo, bấy giờ bóng dáng của Thích Mê đã mất hút, bọn họ đành phải chia ra hai nhóm để đuổi theo.

Trần Bán Tiên thò đầu nhìn, khẽ lẩm bẩm: "Cô gái đó nhanh nhẹn thật, chỉ thoáng chốc mà đã chạy mất hút."

Anh ta dời tầm mắt, vừa mới quay đầu lại thì nhận ra Thích Mê đã chạy một vòng và đang đi đến từ chỗ ngoặt của ngôi nhà, tay vẫn còn nghịch tiền mừng nọ: "Anh cũng giỏi nhỉ, giả vờ giả vịt mà lại chẳng có bao bao nhiêu tiền, chỉ mỗi một xu."

Dứt lời, cô ném tiền mừng cho anh ta.

Trần Bán Tiên chật vật chụp được, vội vàng bỏ vào túi, hừ lạnh: "Nhà họ Khoái không cho tôi ăn thì tôi cho bọn họ một xu đã tốt bụng lắm rồi biết không?"

Thích Mê cười khẽ rồi đẩy cửa bước vào với anh ta.

Trong sân đang diễn ra bữa tiệc rất náo nhiệt.

Khoảnh khắc đó, mùi hương hoả xen lẫn làn khói ập vào mặt.

Trong sân, tám cái bàn bày đủ các món ngon mỹ vị, có cả thịt gà, vịt, cá, đám đông ngồi vây quanh trước bàn ăn cười cười nói nói, ngay cả người mở cửa bước vào cũng chẳng để ý.

Trần Bán Tiên đã đến nhiều lần nên rất quen thuộc, sau khi đẩy cửa bước vào thì hệt như hổ đói vồ mồi vậy, hành động còn nhanh nhẹn hơn cả Thích Mê, thoáng chốc đã tìm được chỗ ngồi, vô cùng hưng phấn ngồi chờ ăn.

Thích Mê cảnh giác nhìn xung quanh, vừa bước lên thềm đá thì vang lên tiếng "choang", chẳng biết tiếng chiêng đến từ đâu, nhưng một giây sau thì nhóm người vốn đang tán gẫu vui đùa tựa như bị nhấn nút tạm dừng, tiếng cười im bặt, bỗng dưng im lặng lạ thường.

Vẻ mặt vốn vui tươi rạng rỡ chợt thay đổi, tỏ vẻ nghiêm túc mà trầm trọng, người đang cắn hạt dưa cũng duy trì tư thế nhét hạt dưa vào miệng, vô cảm nhìn thẳng đằng trước.

Nhất thời, Thích Mê nín thở tập trung, không dám đi nữa.

Choang! Tiếng chiêng thứ hai vang lên, mọi người đều đồng loạt điều chỉnh tư thế, ngồi thẳng lưng đối diện với bàn ăn. Ngay cả Trần Bán Tiên cũng tham gia với bọn họ, cố gắng tỏ vẻ nghiêm túc, lặng lẽ ngồi yên.

Dáng vẻ tĩnh lặng như người giấy vậy, bầu không khí đang náo nhiệt chợt thay thế bằng hai chữ "lặng lẽ."

Đến lúc tiếng chiêng thứ ba vang lên, mọi người đang ngồi yên mới phản ứng lại, nhao nhao cầm chén đũa rồi bắt đầu gắp thức ăn, nhưng vẫn im lặng đáng sợ như cũ, chẳng ai nói gì, chẳng có tiếng nhai nuốt, giữa không gian chỉ có duy nhất tiếng chén đũa va chạm mà thôi.

Thích Mê liếc mắt nhìn xung quanh, lặng lẽ nhấc chân đi đến chỗ trống bên cạnh Trần Bán Tiên, cô vừa ngồi vào chỗ thì...

[Độ bền bỉ của bạn -1, hiện tại độ bền bỉ là 92.]

Cô ngước mắt nhìn mọi người ngồi ở bàn ăn đang nhìn cô như thể muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cô, bởi vì không thể nói chuyện nên ánh mắt của bọn họ tựa như con d.a.o róc thịt Thích Mê, bộc lộ ác ý và nguyền rủa.

Thích Mê nheo mắt, tức thì nhớ lại, sau hai giây phản ứng thì cô nhận ra chắc hẳn mình đã phạm phải quy tắc gì rồi, bởi vì mọi người ngồi ở tám cái bàn ăn đều là đàn ông, chẳng có phụ nữ nào cả, vì vậy lúc cô ngồi xuống thì xảy ra tình trạng HP giảm.

Cô chậm rãi đứng dậy, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Trần Bán Tiên đang nhìn mình, im lặng tỏ vẻ "Cô bảo tôi phải làm thế nào hả?"

Dọc đường anh ta đã nhắc đến quy tắc [Phụ nữ không thể ngồi ở bàn ăn] của gia tộc thống trị nhà họ Khoái với Thích Mê, lúc đó cô còn gật đầu hai lần, nhưng đều chẳng nghe lọt tai.

Quả thực lúc đó Thích Mê hơi lơ là, cô vẫn đang suy nghĩ mình nên làm gì để sống sót.

Cô ngượng ngừng mỉm cười với Trần Bán Tiện, trước ánh mắt ác ý của đám đàn ông nhà họ Khoái thì cô đi dọc theo hành lang. Vừa rồi lúc mở cửa bước vào cô đã chú ý đến thức ăn được người ta bưng tới từ con đường này, chắc hẳn nhà bếp cũng ở đây.

Dù sao cũng đã đến rồi, dứt khoát đi tìm hiểu thử xem.

Vừa đi tới ngã rẽ đã ngửi được mùi thơm và tìm được nhà bếp.

Cửa sổ của nhà bếp hơi hé mở, có thể nhìn thấy các cô gái đội mũ tang đang im lặng ăn cơm ở đó, hệt như tình hình trong sân vậy, ngoài tiếng chén đũa va chạm ra thì húp canh cũng lặng lẽ.

Cô đang quan sát thì tầm mắt đảo qua các nguyên liệu nấu ăn ở nhà bếp, bỗng dưng nghe được tiếng đồ vật nặng gì đó rơi xuống đất.

Thích Mê hơi giật mình, rồi nhìn sang các cô gái đang ăn cơm, bọn họ đều im lặng liếc mắt nhìn nhau, dường như lúc ăn cơm bất kể có xảy ra chuyện gì thì cũng chẳng liên quan đến các cô.

Mặc dù có trộm thì có lẽ cũng phải chờ ăn cơm xong mới hành động được.

Cô nhìn các cô gái hai giây, xác định các cô vẫn ngồi yên thì đi theo tiếng vật nặng rơi vừa rồi, trông thấy một cô gái đã nhoài nửa người ra ngoài cửa sổ.

Cửa sổ thấp đối diện với hành lang, cô gái vóc dáng nhỏ nhắn gầy yếu lúng túng treo ở bệ cửa sổ, hai cánh tay điên cuồng vơ không khí muốn tìm chỗ bám.

Song cho dù thế nào thì cô ấy đều không hề la hét.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Có lẽ cô gái giãy giụa quá mạnh nên cơ thể theo lực hấp dẫn ngã khỏi cửa sổ thấp rồi rơi bịch xuống hành lang, lại tạo ra tiếng vật nặng rơi.

Thích Mê quan sát rồi vội vàng chạy tới đỡ cô ấy.

Cô gái trông rất nhỏ nhắn, gương mặt nhỏ nhắn trắng noãn vô cùng hoảng sợ, đứng vững rồi thì liên tục cúi đầu nói cảm ơn.

Cô ấy vẫn im lặng nên Thích Mê cũng ngoan ngoãn tuân thủ quy tắc im lặng, mỉm cười xua tay với cô gái.

Khoảnh khắc cô dời tầm mắt thì cô chợt chú ý đến eo của cô gái được quấn một tấm vải đỏ, rất chật, làm cho vòng eo của cô gái vô cùng nhỏ, có vẻ chỉ được 2/3 eo của cô mà thôi.

Thế nhưng chưa kể hai mắt cá chân của cô gái cũng được quấn vải đỏ như nhau, ngay cả lúc bước đi thì đều phải di chuyển hai chân từ từ, bước chân như gánh hát hí khúc mới như thế, đại khái có cảm giác như tiểu thư khuê các.

Cô gái chau mày lo lắng, chỉ mái hiên như thể đang cầu cứu.

Thích Mê ngẩng đầu lên, nhận ra có một con bướm dưới mái hiên đã vướng vào tấm mạng nhện, giãy giụa trước cái chết. Cô vừa nhìn thoáng qua đã hiểu ngay, nhẹ nhàng bật nhảy để gỡ con bướm đặt vào tay cô gái.

Cô gái nhếch môi mỉm cười xinh xắn, dùng khẩu hình miệng nói cảm ơn rồi giơ tay nhìn con bướm nhanh chóng bay đi.

Con bướm mỗi lúc một bay cao, dần dần rời khỏi ngôi nhà.

Cô gái khẽ gật đầu cảm ơn Thích Mê, rồi cúi đầu cất bước quay về phòng, lúc định đóng cửa sổ lại thì trông thấy cô vẫn đang nhìn mình nên hơi lúng túng quay mặt đi, vội vàng khép cửa sổ lại.

Thích Mê nhìn chằm chằm cửa sổ hai giây rồi mới dời tầm mắt.

Ban nãy lúc cô gái xoay người cô đã chú ý đến nốt chu sa ở cổ của cô gái, quả thực y hệt nốt chu sa của Phối Thiên Hôn mà Trần Bán Tiên đã nói.

Cô gái hoạt bát lanh lợi như thế mà lại phải gả cho một vị thần linh vô hình, nghĩ thế nào cũng rất hoang đường.

Thích Mê khịt mũi xoay người quay về, đúng lúc tiếng chiêng thứ tư vang lên, thoáng chốc khắp sân đều vang lên tiếng bước chân dồn dập, đám đàn ông vừa đặt chén đũa xuống đã lập tức chạy đuổi theo cô, mà sau lưng cô, các cô gái ăn cơm ở nhà bếp cũng bước ra, bao vây cô giữa hành lang chật hẹp.

Trần Bán Tiên đứng ở cửa âm thầm chửi bới cô: "Cô gái à, tôi phải đi rồi, cô hãy tự chiếu cố bản thân nhé!"

Thích Mê nghe vậy thì ra sức bật nhảy, thuận thế giơ hai tay bám vào mái hiên rồi mượn lực xoay người đáp xuống mái nhà, sau đó xoay người nhảy xuống đất, chỉ mười mấy giây mà cô đã dễ dàng rời khỏi ngôi nhà cũ.

Bấy giờ Trần Bán Tiên vẫn chưa biết cô đã trốn thoát rồi, đứng dựa vào cửa lắng nghe tiếng động ở bên trong, cảm nhận được tiếng bước chân của nhóm người đang đi tới cửa thì anh ta đã vô cùng hèn nhát co cẳng bỏ chạy.

Vừa chạy qua đường thì phát hiện ra Thích Mê đã chờ ở đó từ lâu, gương mặt thâm đen mũm mĩm lại cười tươi như hoa, hệt như nhặt được bảo bối: "Cô gái lợi hại thật đó, quả nhiên lão Trần tôi tinh mắt mà, không nhìn lầm người rồi!"

Thích Mê phớt lờ lời khen của anh ta, liếc mắt nhìn anh ta từ trên xuống dưới, cơ thể đã tròn trịa hơn, cũng chẳng biết bộ đồ anh ta giấu thứ gì mà tay áo, ống quần và phần bụng đều phồng lên.

Trần Bán Tiên cũng hiểu ý của cô, thần bí móc từ ống tay áo bên trái ra hai củ khoai lang luộc, rồi móc từ ống tay áo bên phải ra hai bắp ngô luộc, thắt lưng và ống quần đều nhét hạt dưa, đậu phộng, đường, điển hình cho câu "Không thể đi về tay không."

Trông Thích Mê vẫn thon thả như thế, anh ta bĩu môi nói: "Đừng nói với tôi cô chỉ đi tham quan nhà bếp chứ không lấy thứ gì cả nhé."

"Làm sao tôi có thể "lấy" được? Nếu vậy thì đã gọi là trộm rồi, tôi có tay có chân, sẽ không làm việc trái với pháp luật đâu." Dứt lời, Thích Mê giơ tay, vô thức cầm hạt dưa trong tay anh ta.

Trần Bán Tiên quả thực sắp trợn mắt lên trời rồi, nhanh chóng rụt tay về, vòng tay sau lưng: "Thôi, cô cao quý, còn tôi thì chỉ thích làm chuyện như thế thôi, có bản lĩnh thì cô đừng ra tay!"

Thích Mê nhìn dáng vẻ đã hơi tức giận của Trần Bán Tiên, ngượng ngùng mỉm cười: "Tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn nói dựa vào cách này để lấy đồ thì chẳng phải kế lâu dài, xung quanh vẫn còn các phiên chợ mà, túi của tôi có tiền, tôi sẽ mua đồ thử xem, dù sao cũng tốt hơn mỗi lần đều phải nơm nớp lo sợ đi "lấy" mà?"

Trần Bán Tiên cũng đâu phải người nhỏ mọn như thế, thấy Thích Mê mỉm cười ném cái bậc thang thì anh ta cũng tiện thể leo xuống, bĩu môi: "Được rồi, ở gần đây thôi, cô chắc chắn mình có tiền chứ, đừng có lừa tôi nhé."

"Chắc chắn, tôi có tiền mà." Trước khi đi, lão Ngụy đã gom hết gia tài vài trăm tệ cho cô rồi, hiện tại vẫn có thể mua đồ ăn.

Bọn họ rời khỏi cổng vòm rồi đi đến phiên chợ, vừa cắn hạt dưa vừa trò chuyện về cô gái quấn vải đỏ.

Đúng như Thích Mê nghĩ, cô gái đó là cô dâu được thần linh định đoạt, tên là Khoái A Loan, con gái của một dòng chi nhỏ ở nhà họ Khoái, kể từ 16 tuổi thì thần linh đã chọn cô ấy, cho nên Khoái A Loan bị điểm chu sa, sau đó được đưa đến ngôi nhà gần nhà chính để chăm sóc. Hơn nữa cũng vì cô ấy mà một dòng chi nhỏ như bọn họ được "Một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên", từ thôn xóm xa xôi được đặt chân ở lại nhà chính.

Hai tấm vải đỏ và nốt chu sa đều có ở Khoái A Loan, nghe bảo cô gái có vòng eo thon gọn thì bước đi sẽ nhẹ nhàng, linh hoạt hơn và sẽ chiếm được sự yêu thích của thần linh.

Thích Mê chậc lưỡi, quả thực cô đã cạn lời chẳng biết phải nói gì.

Mà chẳng biết có phải ảo giác của cô hay không, dường như lúc rời khỏi điền trang nhà họ Khoái thì cơ thể đã nhẹ nhõm hơn hẳn, tinh thần cũng thoải mái, ngay cả mùi bùn đất đều dễ ngửi hơn nhiều.

Phiên chợ cũng ở khá gần điền trang nhà họ Khoái, náo nhiệt lại ồn ào, từ xa đã nghe được tiếng rao.

Nguyệt

Ngoài các cửa hàng ra thì dọc đường còn có rất nhiều hàng quán vỉa hè, dường như ngoài việc sinh sống dưới lòng đất ra thì nơi đây y hệt chợ đêm bình thường, mỗi gian hàng đều treo lồng đèn hoặc các dây đèn màu, thân thiện mà ngập tràn khói lửa.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com