Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 28



“Được ạ!” Mười đứa trẻ hét lớn, quả thực là đinh tai nhức óc.

Thích Mê: “Trong thời gian này, các em nhất định phải ngoan ngoãn ở trong lớp Đậu Đinh, không có mệnh lệnh của giáo viên thì không được rời khỏi căn phòng này, có biết chưa?”

Mười đứa trẻ: “Biết ạ!”

Thích Mê: “Nếu nghe thấy âm thanh gì kỳ lạ thì đó là cô Thích đang khảo nghiệm các em, chuyện các em phải làm là dũng cảm, các em có thể làm được hay không?”

“Có thể ạ--!!!”

“Ừ, rất tốt, chắc chắn khi cha mẹ các em trở về nhất định sẽ rất vui mừng vì sự trưởng thành của các em.” Thích Mê vui vẻ gật đầu.

Lúc này, Triệu Nhất Triết vô cùng hào hứng giơ hai tay lên cao: “Cô ơi, bọn họ có để lại vũ khí gì cho chúng ta không?”

“Đúng vậy, nàng tiên ma thuật nhỏ có để lại đũa phép thuật cho chúng ta không?”

“Còn quần áo Ultraman để ở đâu?”

Bọn trẻ lại bắt đầu liến thoắng.

Thích Mê chỉ có thể nghĩ biện pháp kéo dài: “Đũa phép thuật và quần áo Ultraman vẫn đang trên đường tới, ba ngày, chậm nhất là ba ngày nữa sẽ tới. Trong thời gian này các em phải ngoan ngoãn nếu không những thứ này sẽ không còn nữa, có biết hay không?”

“Ồ? Còn phải đợi ba ngày nữa…” Triệu Nhất Triết thất vọng hạ tay xuống.

Thích Mê: “Các em phải ngoan ngoãn, có nghe thấy không?”

Bọn nhỏ: “Nghe thấy ạ!”

Sau khi đưa bọn trẻ sang bên cạnh chơi, Thích Mê thầm thở phào nhẹ nhõm. Vừa cúi đầu đã nhìn thấy cháu của Đỗ Thụy là Ngô Mộc Thần vẫn chưa đi, đôi tay nhỏ nhắn đút trong túi áo khoác màu đen, mặt không biểu cảm nhìn cô.

Thích Mê từ từ ngồi xổm xuống, mỉm cười: “Sao vậy bạn nhỏ Ngô Mộc Thần?”

Ngô Mộc Thần thản nhiên nhìn cô, im lặng hai giây, đột nhiên thở dài vỗ vỗ vai Thích Mê: “Cảm ơn cô đã vất vả, cô Thích, lũ trẻ của khóa này thật sự rất khó nuôi.” Nói bóng nói gió cứ như ông cụ non.

Thích Mê cảm thấy buồn cười: “Hả?”

Ngô Mộc Thần cũng không trả lời, vươn bàn tay nhỏ bé còn lại ra, nhẹ nhàng ôm cô, thì thầm vào tai cô: “Cảm ơn cô đã vất vả tuần tra, cô Thích, chào mừng cô quay trở lại.”

Thích Mê sững sờ trong nháy mắt.

Chỉ sau vài giây ôm nhau, Ngô Mộc Thần lập tức đứng thẳng người lên, mỉm cười ngọt ngào với Thích Mê. Hai mắt cậu bé sáng lấp lánh, như một con nai con ôn hòa thuần hậu đáng yêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Đứa trẻ này vẫn luôn vậy, bình thường luôn lặng im ít nói nhưng cực kỳ chu đáo và ấm áp.

Thích Mê xoa đầu Ngô Mộc Thần, đôi mắt càng dịu dàng: “Cảm ơn em.”

Ngô Mộc Thần gật đầu một cái, nhanh chóng quay lại vẻ mặt không cảm xúc, hai tay đút vào túi lặng yên đứng nhìn đám trẻ bên kia, giống như một người quan sát lạnh nhạt.

Đỗ Thụy ở bên này bị sốc khi thấy hành động của đứa trẻ, vội vàng chạy lại hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.

Dù sao thì anh cũng biết tính cách của cháu trai mình, từ trước đến giờ vẫn luôn độc lai độc vãng, mặc dù trong lớp học này cậu bé rất ngoan ngoãn nhưng cậu bé vẫn luôn không thích biểu lộ cảm xúc của mình, đến cả người cậu này thỉnh thoảng mới có thể nói chuyện vài câu thôi.

Vừa nãy cậu bé chủ động ôm Thích Mê làm Đỗ Thụy bị sốc đến nổi suýt nữa làm rơi mắt kính.

Thích Mê từ từ đứng lên, trong mắt mang theo ý cười:

“Thầy Đỗ, hình như tôi nhìn thấy ánh sáng rồi.”

Sau khi bọn nhỏ ngủ là đã mười giờ tối.

Thích Mê dùng một miếng sticker màu đen dán kín cửa thủy tinh không cho ánh sáng lọt ra ngoài, những con bướm không tiếp tục nhào vào kính thủy tinh nữa, nhanh chóng bay đi, căn phòng yên tĩnh trở lại.

Trịnh Viện Viện sợ không đủ ấm, cô ấy chia giường ngủ của bọn trẻ thành hai hàng đối chân nhau, sau đó đắp cho chúng một cái chăn thật lớn.

Không bao lâu sau gian phòng không còn tiếng trở mình của bọn trẻ nữa, chỉ còn tiếng hít thở ổn định.

Đỗ Thụy và Thích Mê ra ngoài dọn dẹp cẩn thận hành lang và nhà vệ sinh, đồng thời phun vài bình thuốc diệt côn trùng, hy vọng có thể giảm bớt sâu bọ. Sau khi làm xong, Đỗ Thụy quay về lớp Đậu Đinh bầu bạn với Trịnh Viện Viện, còn Thích Mê thì đẩy một xe hàng phế phẩm đến lớp Nha Nha ở đối diện.

Cô đốt lửa trong một thùng sắt nhỏ, cả gian phòng sáng lên trong nháy mắt.

Một lát sau, Đỗ Thụy mang theo một bình giữ nhiệt chứa đầy nước nóng, gõ cửa.

Thích Mê đang ngồi trên ghế, cẩn thận dùng bút hàn hí hoáy với miếng sắt.

Nguyệt

“Cô đang làm gì vậy?” Đỗ Thụy đặt bình giữ nhiệt xuống, kéo một cái ghế lại ngồi.

Thích Mê cũng không ngẩng đầu, trả lời: “Đang chế tạo vũ khí, d.a.o gọt trái cây không dùng được mấy lần.”

Đỗ Thụy ngẫm nghĩ một chút, khó hiểu: “Tôi thấy cô có cầm d.a.o phay và d.a.o bầu về mà, cô không sử dụng chúng sao?”

“Cái đó là chuẩn bị cho hai người, tôi không quen sử dụng cái đó, tôi thích tự mình chế tạo.” Cô cười trả lời, như chợt nghĩ đến điều gì, cô ngẩng đầu nhắc nhở Đỗ Thụy: “Đúng rồi, mấy cái đó anh nhớ cất cho kỹ, đừng để bọn nhỏ nhìn thấy.”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com