Cô vội vàng đi ngang qua, Lãng Dữ giơ một tay giữ chặt lấy cô.
Lòng bàn tay truyền đến xúc cảm ấm áp quen thuộc khiến động tác của cậu đình trệ, khó khăn lắm mới buông lỏng tay ra, cậu mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng: “Không cần, căn miếu thờ này chị có thể tùy ý cải tạo, nếu người đó biết nơi này náo nhiệt như vậy, người ấy sẽ rất vui vẻ.”
Thích Mê sửng sốt hai giây, không xác định hỏi lại một lần nữa: “Có thể không? Chị muốn đập tường.”
Lãng Dữ mỉm cười, gật đầu: “Có thể.”
Thích Mê giật mình, quay đầu nhìn về phía ngôi miếu này, liên tục xác nhận với Lãng Dữ có thể hành động hay không. Cô khiêng rìa đến vách tường bên cạnh, sau khi cậu gật đầu ra hiệu, nhanh chóng đập rìu xuống.
Mặt tường đổ sụp xuống, bùn đất bụi đất bay tứ tung.
Sương mù lan tỏa khắp nơi, Lãng Dữ nhìn chằm chằm cô, tay mở kết giới, lòng bàn tay xuất hiền một thanh đao sắt. Vừa đi đến chỗ cô được vài bước, cậu bỗng nhiên giống như nghĩ đến gì đó, giữa lông mày lộ ra vẻ lo âu.
Cậu nhìn thanh đao vô cùng tinh xảo trong tay, suy nghĩ một chút rồi phất tay cất đi, ngược lại đổi lấy một cây đao tự chế làm bằng sắt pha lẫn với inox——
Chính là thanh đao mà Thích Mê tự chế, lúc cậu rời thành phố Hoan Lạc đã cố ý đoạt lại từ tay Mạc Hỉ Trạch.
Cậu không muốn bất kỳ đồ vật nào của Thích Mê lưu lại trong tay người kia, không muốn chút nào.
Lãng Dữ do dự một chút, sau đó nhanh chóng đến bên cạnh cô, đưa thanh đao ra.
Thoáng nhìn thấy thanh đao này, trong lòng Thích Mê vui mừng, bàn tay đang bận bịu thả rìu thô cùn xuống, chộp lấy thanh đao: “Em cầm về thay chị?”
“Ừ, vừa vặn trông thấy nên thuận tay lấy.” Cậu hững hờ nói, tựa như thật sự chỉ là ‘thuận tiện’.
Thích Mê không suy nghĩ nhiều, thử vung đao hai lần, mày khẽ cong:
“Cảm ơn.”
“Không có gì~”
Hai người im lặng, lúc này Thích Mê mới chú ý tới Khoái Lương vô tội bị dọa đứng ở một bên, vội vàng giới thiệu với Lãng Dữ: “Đúng rồi, cậu ta là Khoái Lương.”
“Khoái Lương?” Lãng Dữ nhỏ giọng lặp lại, quay đầu nhìn cậu ta từ trên xuống dưới.
Lúc này lý trí Khoái Lương mới trở về, lòng nhớ tới gì đó. Cậu ta nhìn chằm chằm đôi mắt của Lãng Dữ mấy giây, vội vội vàng vàng chạy vào miếu thờ cầm bức tranh mà một đứa nhóc vẽ ra: “Ngài là ngài Lãng?”
Theo hồi ức của Khoái Lương, năm đó khi cậu ta bị gia tộc nhà họ Khoái trục xuất thì mẹ của cậu ta đã bí mật giấu cậu ta ở trong ngôi đền này rồi sai người đến nuôi dưỡng. Ngài Lãng, chủ nhân của ngôi đền thấy cậu ta là một đứa trẻ đáng thương nên mới có lòng tốt giữ cậu ta lại, dặn dò rằng chỉ cần cậu ta không phá hư bất cứ viên ngói hay viên gạch nào, cũng như tám trăm ngọn Trường Minh Đăng kia là cậu ta có thể sống ở đây một cách tự do.
Trong khoảng thời gian đó, ngài Lãng đã từng quay lại đây vài lần, mỗi lần đều sẽ ngồi lặng yên ở bệ đá kia của ngôi đền trong một lát rồi sẽ rời đi, có đôi lúc cậu cũng có thể mang cho Khoái Lương một ít đồ ăn và quần áo, vì vậy Khoái Lương vẫn luôn
xem cậu là ân nhân của mình. Vào thời điểm vẫn còn nhỏ tuổi đó, cậu ta đã dựa theo dáng vẻ của ngài Lãng để vẽ lại trên giấy.
Nét vẽ nguệch ngoạc đã phác họa ra một con người mặc quần áo màu đen, có một đôi mắt màu đỏ cực kỳ bắt mắt, so sánh với Lãng Dữ thì quả thực là giống như đúc.
Nhưng bao năm qua đi, vẻ ngoài điển trai của cậu vẫn chưa bao giờ thay đổi.
Ngài Lãng đã có bảy, tám năm rồi không đến nơi này, nếu không phải đôi mắt như hồng ngọc không hề thay đổi thì Khoái Lương đã sắp không thể nhận ra được rồi. Cậu ta buông bức tranh vẽ nguệch ngoạc xuống bên cạnh và cúi chào Lãng Dữ một cách kính cẩn: “Cảm ơn ngài đã thu nhận và giúp đỡ tôi trong nhiều năm như vậy.”
Lãng Dữ: “Nếu cậu muốn cảm ơn thì phải cảm ơn chủ nhân thật sự của ngôi đền này. Được giúp đỡ cho người khác cô ấy sẽ rất vui vẻ.” Vừa nói, cậu làm bộ vô ý nhìn thoáng qua Thích Mê, sau đó đưa mắt nhìn vào ngôi đền đã cực kỳ đổ nát này.
Trong lúc hoảng hốt, cậu dường như đang nhìn ai đó thông qua ngôi đền này.
Không biết có phải là ảo giác của Thích Mê hay không nhưng cô cảm thấy toàn thân Lãng Dữ trong tình cảnh này tràn ngập một nỗi buồn khó tả, một ánh mắt hay một nụ cười đều là đang cực kỳ nhớ nhung người bạn cũ vô cùng quan trọng của cậu.
Đi theo tầm mắt của cậu nhìn thấy gạch ngói vỡ khắp mặt đất, cô nhanh chóng nói với cảm giác chột dạ: “Em yên tâm đi, chị sẽ sửa chữa nơi này nhanh thôi.”
Sau khi nói xong, cô ngay lập tức bắt tay vào thi công.
Lãng Dữ liếc nhìn bóng lưng cô, cởi cúc ở cổ tay áo rồi xắn lên, bước tới bên cạnh cô: “Để em giúp chị.”
Sau khi tháo dỡ hết những phần cần thiết, bước tiếp theo là dựng các thanh thép để phân chia từng khu vực. Nhà bếp và nhà ăn có thể chuyển ra sân mà không cần phải di chuyển toàn bộ chính điện. Vì phần mái vòm phía trên ngôi đền đổi thành mặt phẳng nên toàn bộ phòng ngủ của mọi người được tách ra và chuyển đến tầng hai. Bằng cách này, bọn họ có thể giữ nguyên toàn bộ chính điện nơi đặt các bức tượng thần, đồng thời cũng có thể tạo điều kiện sinh hoạt thuận lợi hơn.
Thích Mê giơ tay phải lên, từ từ nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, một không gian tối tăm và yên tĩnh hơn mở ra, trong không khí dường như còn có mùi hôi thối thoang thoảng.
Hoa hồng héo úa trộn lẫn với xác c.h.ế.t phủ đầy mặt đất khiến không khí có mùi hôi thối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lãng Dữ vừa liếc nhìn đã hiểu: “Thế giới tận thế đêm vùng cực à?”
Thích Mê mỉm cười một cách bí ẩn, bước vào vết nứt và đi tới công trường mà cô đã tìm thấy khi đang xây bước tường cho lối vào lớp Đậu Đinh. Vẫn còn dấu vết về trận chiến giữa cô, Eva và hoa tường vi ở khắp mọi nơi.
Nơi này có rất nhiều viên gạch đỏ có thể sử dụng được và rất nhiều bao xi măng chưa mở, rất phù hợp để xây dựng và cải tạo.
Những thanh thép cần thiết cũng được tìm thấy sau khi cô phá bỏ những ngôi nhà dang dở và chúng được ném đến nơi này thông qua vết nứt thời gian và không gian của thế giới tận thế đêm vùng cực.
Nguyệt
Có lẽ là do kỹ năng thời gian và không gian của bản thân thành chủ vẫn còn hạn chế, tuy rằng Thích Mê có thể mở một khe hở từ trong một thế giới tận thế này đến một thế giới tận thế khác, nhưng tất cả đều phải là những thế giới tận thế cô đã từng qua ải. Nếu là thế giới tận thế chưa qua ải hoặc là những khu vực không liên quan thì không thể nào đến được dù cho cô có dựa vào khả năng thao túng thời gian và không gian đi chăng nữa.
Cũng giống như khi thành chủ thả ra tám con quái vật vào lúc trước, tất cả chúng nó đều được triệu hồi từ những thế giới tận thế mà anh ta đã qua ải.
Khoái Lương là nhân loại bình thường nên cậu ta không thể nhìn thấy vết nứt thời gian và không gian chỉ bằng mắt thường, khi tận mắt nhìn thấy cô gái trẻ thần thông quảng đại này đột nhiên biến ra nhiều thanh thép và xi măng như vậy thì cậu ta cảm thấy kinh ngạc đến mức sắp rớt cằm ra ngoài.
Cậu ta lặng lẽ bước đến bên cạnh Lãng Dữ, nhỏ giọng hỏi: “Ngài Lãng à, cuối cùng thì vị cô nương này có thân phận gì vậy? Cô ấy làm cách nào có thể đột nhiên biến ra được nhiều đồ như vậy?”
Lãng Dữ mím môi suy nghĩ trong chốc lát, sau đó một sự dịu dàng thoát ra từ đôi môi mỏng:
“Có lẽ là… Thần linh đó.”
“Thần linh ư?”
Khoái Lương dùng ánh mắt nửa hiểu nửa không nhìn chằm chằm vào Thích Mê, sự nghi ngờ trong lòng càng thêm sâu, cậu ta đang định hỏi cho ra nhẽ thì chợt nhìn thấy ngón tay tái nhợt của Lãng Dữ đã đặt trên đôi môi mỏng của cậu, tạo ra ám hiệu im lặng, ánh mắt của cậu cũng đột nhiên trở nên lạnh nhạt, giống như không muốn tiếp tục nói về vấn đề này.
Khoái Lương hiểu rõ, thức thời ngậm miệng.
*
Hai tiếng sau, với sự hỗ trợ lẫn nhau của ba người thì việc trùng tu ngôi đền đã hoàn thành.
Ngoại trừ việc mái đền cao hơn, tầng hai có phòng để ở lại thì toàn bộ vẻ ngoài của ngôi đền cũng không thay đổi gì, dưới mái hiên vẫn là những chiếc đèn lồng màu đỏ như cũ và tấm bảng đen không chữ vẫn treo ngoài cửa lớn.
Thích Mê đi vòng quanh để kiểm tra, khi cô vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Trần Bán Tiên đang thở hổn hển cách đó không xa, khuôn mặt đen đúa và béo tròn đầy mồ hôi.
Cô nghi ngờ bước tới: “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Trần Bán Tiên thở hổn hển, xua tay ý nói tạm thời không nói chuyện, sau khi hít thở mấy hơi thật sâu thì cậu ta mới thở ra rồi nói: “Thứ cô muốn… Tôi hỏi thăm… Đã có tin tức!”
“Thế à, nói nghe thử xem nào.”
Trần Bán Tiên vỗ n.g.ự.c để thông khí, vừa há miệng ra thì giống như đột nhiên nhớ tới điều gì, nói với một vẻ mặt đầy ẩn ý: “Cô đã hứa với tôi, chỉ cần tôi hỏi thăm được manh mối thì cô sẽ mở nửa phần sau của bộ phim cho tôi xem.”
“Tất nhiên rồi.” Thích Mê gật đầu.
Cô đã canh để bấm nút tạm dừng trên điện thoại di động ở thời điểm mấu chốt nhất khiến cho Trần Bán Tiên gấp gáp đến mức vò đầu bứt tai suy nghĩ cả một buổi tối. Nếu không phải sáng nay còn phải dẫn bọn họ đến xưởng làm người giấy để làm việc thì chắc chắn anh ta đã đi đến khu chợ ở gần đó vào lúc trời còn chưa sáng, dự định làm tốt để có thể đổi được nửa phần còn lại của bộ phim để xem.
May mắn thay, sự cố gắng của anh ta đã được đền đáp, sau khi chạy hết ba khu chợ thì thật sự anh ta đã hỏi thăm được một ít manh mối.
“Tôi đã nói với cô rồi, đây cũng là nhờ tôi - Trần Bán Tiên đi hỏi, chứ nếu không thì người dân trong vòng mười dặm quanh đây cũng chưa chắc sẽ cho cô mặt mũi như vậy.” Trần Bán Tiên ngẩng đầu kiêu ngạo: “Mặc dù thứ cô muốn tìm thì tôi vẫn tạm thời chưa biết được nó ở đâu, nhưng tôi đã nghe được từ một hàng bán rau rằng có một người đàn ông cũng cầm một thứ gọi là điện thoại di động giống như cô, cũng đã từng đến chợ này để hỏi cái thứ giấy thông hành gì đó.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì không có sau đó. Ở nơi đây cũng chưa từng có ai nhìn thấy thứ kia, nhưng mà…” Trần Bán Tiên đột nhiên ngừng nói, nở một nụ cười cực kỳ thần bí: “Tôi đã thăm dò được người kia là ai, cô có muốn biết không?”
“Nói nhanh đi, nếu không sẽ không có phim.” Dĩ nhiên Thích Mê cũng không còn nhẫn nại nghe anh ta lãng phí thời gian như vậy, giọng nói cũng bất giác trầm xuống.
Trần Bán Tiên ăn phải quả đắng, không còn dám cố làm ra vẻ bí ẩn nữa, vội vàng nói: “Là người ở rể vừa được cưới vào gia tộc họ Khoái vào tháng trước, tên là Khoái Bác, hiện giờ là bác sĩ tư nhân gia đình cho nhà họ Khoái. Nếu cô muốn hỏi thăm về chiếc giấy thông hành kia thì có thể đến hỏi thăm anh ta một chút.”
Khoái Bác ư?
Thích Mê yên lặng viết cái tên này ra, xác nhận người này có tám, chín phần mười là người chơi thế giới tận thế, đi tìm anh ta để hỏi tin tình báo quả thực không thể tốt hơn, có điều… Ngày hôm qua cô đã thề thốt với người phụ nữ kia rằng sau này cô sẽ không bao giờ đến nhà họ Khoái nữa, lần này coi như là bị vả mặt rồi.
Cô còn đang ngẫm nghĩ thì Trần Bán Tiên mang vẻ mặt thần bí khó lường áp sát lại gần, mang thêm một tin tức cực kỳ bùng nổ cho cô.
“Tôi còn nghe nói rằng, vào tối ngày hôm qua, nhà họ Khoái cực kỳ náo nhiệt. Khoái A Loan, cái người Phối Thiên Hôn kia, là cái người quấn một tấm vải đỏ quanh eo mà cô đã từng gặp. Vào tối ngày hôm qua, bởi vì nói một câu thiếu tôn trọng với thần linh nên cô ấy đã bị nhà họ Khoái phạt đánh ba mươi gậy kìa, thậm chí còn liên lụy tới một người chị em ở chung phòng nữa, mười móng tay của người đó lần lượt bị rút xuống từng cái một… Ui, vừa nghĩ là biết thê thảm đến cỡ nào.”