Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 294



Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy cũng rất sửng sốt, ngay cả bọn nhỏ cũng ngơ ngác nhìn bốn người bọn họ.

"Thực ra bọn họ tới đón chị..." Chị Lê lo lắng túm góc áo, lúc nhìn vào ánh mắt của Thích Mê thì cô ấy khẽ cụp mắt: "Xin lỗi, chị vẫn luôn giấu giếm mọi người, bởi vì chị quả thực chẳng biết nên nói ra sao, em xem, chị đã già như thế, còn nuôi bốn đứa con, hơn nếu nói ra chuyện tái hôn thì đúng là không hay ho gì..."

Thích Mê liếc mắt nhìn Khoái A Loan đã biết tin đang từ lầu hai đang chạy xuống, rồi nhìn chằm chằm vào chị Lê với nét mặt khó tin.

Hôm nay vừa có một cô gái liều mạng chạy khỏi nhà họ Khoái, bây giờ lại có người sẽ lập tức gả cho nhà họ Khoái, cô có nghĩ thế nào cũng chẳng hiểu nguyên do.

Chị Lê nhận ra mọi người đang ngạc nhiên, cô ấy biết sau nhiều ngày sống chung thì cũng có cảm tình, bèn cười gượng giải thích: "Mọi người cũng thấy rồi đó, phụ nữ như tôi một mình nuôi bốn đứa con rất vất vả, bình thường phải lo ăn gì, mặc gì, dùng đồ gì, mọi người biết mà, tôi, tôi thực sự rất mệt mỏi... Hiếm khi nhà họ Khoái không chê tôi già, cũng chẳng chê tôi nuôi bốn đứa con mà còn để cho tôi gả cho nhà họ xung hỉ, quả thực rất tốt."

Nghe đến hai chữ "xung hỉ" Thích Mê bỗng nhớ lại câu nói của Khoái Bác: "Gần đây ông cụ goá vợ nhà họ Khoái muốn tìm cô dâu xung hỉ, cô có muốn đi thử xem không?"

Thích Mê khẽ chớp mắt: "Chị muốn gả cho lão goá vợ kia?"

"Ừ, chị đã từng tuổi này rồi, còn nuôi bốn đứa con nữa, người ta không chê chị đã tốt lắm rồi." Chị Lê cúi đầu mân mê khăn voan đỏ chót trên tay: "Chị vừa mù chữ mà tay chân cũng vụng về, bọn trẻ đã sắp đến tuổi đi học, lựa chọn như thế đối với bọn chị đã là tốt nhất rồi."

Thích Mê muốn khuyên can: "Nhưng mà đám súc vật đó..."

"Thôi, có lẽ chỉ là trùng hợp, hơn nữa vẫn còn nhiều người khác ở nhà họ Khoái cũng đâu có sao." Chắc vì sợ nhà họ Khoái nghe được thì không hay nên chị Lê vội vàng cắt ngang cô.

Thích Mê: "..."

Cho dù cô không muốn trơ mắt nhìn chị Lê hy sinh hạnh phúc cả đời vì lợi ích của toàn cục, song suy cho cùng cô chỉ là người ngoài cuộc mà thôi, cô là vị khách qua đường chẳng mấy chốc sẽ rời đi, cô không thể giúp chị Lê quá nhiều, quãng đường kế tiếp cô ấy và bốn đứa con vẫn phải dựa vào nhau bước tiếp... Nhưng quả thực gia đình có cơ nghiệp lớn như nhà họ Khoái là lựa chọn tốt nhất của cô ấy rồi.

Thích Mê nắm c.h.ặ.t t.a.y rồi thả lỏng ra, cô chậm rãi hỏi lại: "Chị đã suy nghĩ kỹ rồi sao?"

"Ừ, chị nghĩ kỹ rồi,"

Thích Mê nhìn chằm chằm chị Lê hai giây, cô giơ tay nắm lấy chiếc khăn voan trên tay cô ấy, chị Lê còn tưởng rằng cô vẫn muốn khuyên nhủ mình nên vô thức ôm nó vào lòng.

"Đừng lo, em giúp chị đội khăn." Thích Mê tiện thể cầm chiếc khăn voan đỏ chót thêu một cặp hoa sen trắng ở giữa, một đoá được thêu rất khéo léo còn một đóa thì đường may lại khá cẩu thả, có vẻ đoá sau may hơi gấp gáp.

Chị Lê khẽ cúi thấp đầu để Thích Mê giúp cô ấy đội khăn voan đỏ.

"Hôm nay trông chị thế nào, vẫn đẹp chứ?" Chị Lê hỏi khẽ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Ừ, rất xinh đẹp." Thích Mê gật đầu mỉm cười, sau đó quay đầu lại hô lớn: "Hôm nay chị Lê xuất giá rồi, mọi người còn ngơ ngác gì thế? Nói vài câu chúc phúc đi!"

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Trịnh Viện Viện là phản ứng đầu tiên, cô ấy xua tay cười nói: "Chị Lê, tân hôn vui vẻ, chúc chị hạnh phúc nhé!" Dứt lời, cô ấy vội vàng thì thầm câu gì đó với các bé cưng, tức thì bọn nhỏ đều hô lớn: "Chúc dì A Lê vui vẻ hạnh phúc! Chúc các chị gái và em trai khỏe mạnh vui tươi!"

Trần Bán Tiên và Khoái Lương vẻ mặt phức tạp nhìn nhau: "Vậy thì chúc cuộc sống của cô ngày càng tốt đẹp hơn!"

"Thuận lợi bình an!"

Đỗ Thụy hắng giọng rồi cũng chúc phúc cho cô ấy: "Khỏe mạnh, hạnh phúc nhé."

Chị Lê khịt mũi, hiện tại cô ấy có cảm giác may mà mình đã đội khăn voan đỏ che mặt, tránh cho bọn họ nhìn thấy dáng vẻ mình khóc, cô ấy dắt bốn đứa trẻ hành lễ với bọn họ.

Nguyệt

Tiếng kèn vang lên, cô dâu ngồi vào kiệu hoa, còn bốn bạn nhỏ thì đi bên cạnh kiệu hoa theo sau đội ngũ rước dâu náo nhiệt mà dần dần đi xa.

Mọi người đứng ở ngôi đền dõi mắt nhìn phía trước hồi lâu, mãi đến khi tiếng náo nhiệt mỗi lúc một xa, đội ngũ rước dâu đã chìm vào bóng tối thì mới cúi đầu quay về.

Bọn nhỏ chẳng hiểu gì cả nên vẫn còn chìm đắm trong sự ngạc nhiên của hôn lễ, ríu rít thảo luận xem hôm nay dì A Lê ăn mặc đẹp cỡ nào, hơn nữa các em cũng đang buồn vì có lẽ về sau sẽ không còn gặp được bốn đứa con của dì nữa.

Chỉ có người lớn mới cảm nhận được, cho dù bầu không khí có náo nhiệt vui vẻ đến đâu cũng chẳng che giấu được cuộc sống bất lực. Ai nấy đều cúi đầu bận rộn làm chuyện của mình, mỗi người đều ngầm hiểu mà không nhắc lại nữa.

Khoái A Loan chậm rãi bước đến bên cạnh Thích Mê: "Cô không ngăn cản cô ấy à?"

Thích Mê khẽ thở dài, lồng n.g.ự.c vẫn nặng trĩu: "Đó là lựa chọn của cô ấy."

"Ừ, đúng là rất bất lực." Khoái A Loan trầm giọng nói: "Trước đây, buổi sáng hôm mà chị Sương gả đi, tôi cũng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng rời đi của cô ấy, tôi biết từ nay về sau tôi sẽ không còn được gặp lại cô ấy nữa, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác."

Thích Mê lặng lẽ xoay người lại.

Vừa đi được mấy bước thì cô bỗng phát giác câu nói đó có gì đó sai sai, tròng mắt chợt co rút.

Cô nhớ rằng lư hương trước cổng từ đường nhà họ Khoái, hương hỏa được chia thành từng ô vuông ghi ngày tháng, mà ở ô vuông cô đã móc ra giấy thông hành thì ngày ghi trên đó đã là mấy tháng trước.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com