"Mạng của mười người là mạng, mạng của một người cũng là mạng, ông dựa vào đâu mà muốn cô ấy c.h.ế.t vì các ông, ông nghĩ rằng số tân nương nhà họ Khoái đổ m.á.u chưa đủ hay sao?" Thích Mê khẽ chớp mắt trái, đôi mắt sáng xanh chợt xuất hiện.
Chứng kiến
con gái nhà họ Khoái c.h.ế.t năm lần bảy lượt vì những lý do nực cười như vậy, cô không thể thờ ơ được, hơn nữa, thứ này vốn dĩ không phải là thần linh gì, mà là một con quái vật không rõ nguồn gốc. Tưởng rằng sau khi rời khỏi địa cung thì con quái vật này sẽ trở về nguyên trạng, bây giờ có vẻ như không ai ở đây có thể sống sót nếu không g.i.ế.c nó.
Nhìn thấy ánh mắt tử thần của Thích Mê, Khoái Vị Thiên kinh hãi: “Cô tính làm gì, chẳng lẽ cô muốn diệt thần ư?!”
“Nếu ông vẫn nghĩ con quái vật này là [Thần] của các ông, đúng thế, tôi muốn diệt thần.” Thích Mê rút d.a.o ra. “Loại [Thần] không biết từ bi với nhân loại, tôi thấy không cần thiết!”
Vừa dứt lời, đôi mắt của bàn tay khổng lồ khóa chặt Tiểu Vân, lao về phía cô với tốc độ cực nhanh.
[Dừng tay!]
Vài vầng sáng bay ra, lập tức quấn lấy bàn tay khổng lồ, khi nó còn cách Tiểu Vân hai mét thì va vào một làn sóng xung kích và dừng lại.
Thích Mê quay đầu, thấy Đỗ Thụy đang thở gấp chạy về phía mình, trên cổ có vầng hào quang phát ra khi niệm chú.
Đỗ Thụy gật đầu với cô.
Thích Mê mỉm cười, khẽ mấp máy nói cảm ơn, sau lại lập tức vung đao đ.â.m vào con mắt lồi ra ở giữa lòng bàn tay khổng lồ, do trọng lực rơi tự do nên con mắt này đã bị đao đ.â.m trúng, bị c.h.é.m dọc một đường đầy m.á.u tuôn trào.
Cô xoay người đáp đất, rũ bỏ vết m.á.u trên đao, để lộ màu ánh sáng kim loại vốn có. Giây tiếp theo, khi cô đang định nhân cơ hội tấn công lần nữa thì sực nghe thấy Khoái Vị Thiên hét lên bảo cô dừng lại.
“Dừng tay! Thần linh đại nhân chỉ tức giận vì tân nương bỏ trốn mà thôi! Đừng làm Người bị thương!”
Nguyệt
“…”
Thích Mê liếc nhìn ông ta rồi mặc kệ, tấn công lần nữa không thương tiếc.
Khoái Vị Thiên sợ hãi cùng cực, nhanh chóng quỳ xuống và cầu nguyện với thần: "Thần linh đại nhân, Người nhìn thấy cả rồi đấy ạ! Tất cả đều do kẻ khác họ này làm tổn thương Người! Nếu Người muốn trách tội thì trách cô ta, hãy tha cho gia tộc họ Khoái chúng tôi!”
“Khoảng thời gian gần đây không có tân nương nào sống sót đến ngày hạ sinh con trẻ, Người có bất mãn gì về những tân nương này chăng? Không sao, không sao cả, gia tộc họ Khoái chúng tôi còn rất nhiều cô gái muốn gả đi, Người có thể lựa chọn tùy thích!”
Thích Mê c.h.é.m ngang lòng bàn tay khổng lồ, quay người đáp xuống, ngay lúc cô đang do dự có nên bảo ông già im lặng hay không, bèn nghe thấy thành viên nhà họ Khoái có mặt tại đây hét lên ngăn cô lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Giữ Người đứng yên là được rồi, đừng làm hại thần của chúng tôi!”
“Vừa rồi tôi nghe lão gia chủ nói chỉ cần tân nương trở về thì chúng ta sẽ ổn cả thôi!”
“Thật sao? Vậy tân nương mau trở về đi, nhanh lên!”
Đây là vị thần của nhà họ Khoái, là vị thần họ ngày đêm cầu nguyện phù hộ cho gia tộc họ Khoái và trang viên của họ được bình yên giàu có, mọi người đều đang tính toán riêng trong lòng, sợ rằng cuộc sống tương lai của họ sẽ bị ảnh hưởng nếu không còn thần nữa.
Trong khoảnh khắc có một loạt giọng nói náo động, thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả tiếng thét gào vừa rồi.
Tiểu Vân tưởng rằng cô ấy đã trốn thoát, nhưng khi cô ấy ngoái đầu lại, những người cùng họ và huyết thống này đang háo hức nhìn cô ấy, dù biết phía trước có vực thẳm nhưng họ sẽ không chút do dự đẩy cô ấy xuống.
“Các người, các người…” Tiểu Vân chỉ vào họ, tâm trạng chuyển từ kinh ngạc sang buồn bã, rít lên. “Các người là những người tôi hay gọi cô dì chú bác vào mỗi sáng gặp mặt... Các người thực sự muốn tôi đi c.h.ế.t ư? Các người muốn sống, lẽ nào tôi không muốn sống nữa sao?”
Khoái Vị Thiên: "Cô muốn sống vậy nghĩa là cô muốn bỏ mặc mạng sống của hàng vạn người trong gia tộc họ Khoái chúng ta! Tại sao cô lại ích kỷ như vậy?!”
Chắc là theo thói quen chống gậy gõ xuống đất nên bây giờ dù không cầm gậy trong tay nhưng ông ta vẫn khua tay lên xuống một cách khoa trương.
Tuy nhiên vào lúc này, vầng sáng bao quanh bàn tay xanh tím to lớn mờ đi, Thích Mê đột nhiên lùi lại vài bước. Ngay sau đó cô nhìn thấy bàn tay khổng lồ giơ lên
trên, làn sóng xung kích mà nó gây ra ngay lập tức khiến đám đông ồn ào im bặt.
Lần này, tiếng hú từ bức tượng thần lớn hơn hẳn, khiến mặt đất rung chuyển dữ dội, đám đông không thể đứng vững, quỳ xuống đất cầu xin thần linh tha cho họ.
Khoái Vị Thiên dẫn đầu đám người run rẩy cúi đầu lạy lục, cầu xin vị thần hết lần này đến lần khác dịu cơn giận. Tuy nhiên, thần linh không có phản ứng nào, ầm tiếng đột nhiên lao ra khỏi mặt đất, gương mặt từ bi thương cảm đã biến thành những chiếc răng nanh, hai con mắt bằng đá nhanh chóng xoay tròn, đôi môi giống như trái tim đóng mở, tạo thành một vẻ ngoài to lớn và kỳ lạ trước mặt mọi người.
Giây tiếp theo, bức tượng khổng lồ tựa núi này dần nứt ra, lớp vỏ đá xám đen rơi xuống, lộ ra cơ thể tím tái thật sự bên trong.
Mỗi tấc da đều in dấu phù văn đen kịt, dày đặc trải rộng khắp cơ thể.
Càng ngày càng nhiều vỏ đá rơi xuống, cát bay giữa đá, bàn tay to như lông thịt ẩn trong tượng đá lộ ra, thoạt nhìn giống như một con rết khổng lồ có khắc phù văn bên trên.
Khoảnh khắc nguy hiểm ập đến, người nhà họ Khoái không còn cúi đầu nữa, tất cả đều khóc lóc bỏ chạy.
Mặc dù Lãng Dữ không quan tâm đến việc người nhà họ Khoái sống hay chết, nhưng cậu biết rằng những người này chắc chắn sẽ trở thành gánh nặng của Thích Mê trong cuộc chiến, vì vậy cậu mở kết giới, ngăn chặn con quái vật to tướng này làm hại những người vô tội.