Hoặc có lẽ chính là nó, chẳng qua nó đang ở trong một thế giới tận thế.
Không biết có phải ảo giác của Thích Mê hay không, cô cảm thấy nhiệt độ xung quanh càng ngày càng thấp, cái nóng bức của mùa hạ đã biến mất ngay khi bầu trời tối lại, cô vẫn mặc một chiếc áo phông ngắn tay, da gà toàn thân nổi hết lên.
Miệng thở ra khói trắng, nhiệt độ đột ngột giảm xuống.
Thích Mê đi đến công tắc tổng nguồn điện, toàn thân bất giác run lên. Cô kéo nắp công tắc điện lên, khởi động áp tổng, tắt đi bật lại mấy lần cũng không có tác dụng.
Xem ra tận thế này không có điện.
Khắp nơi như bị mực nước hắt vào, đen xì.
Không có ánh sáng nên trời rất lạnh, việc quan trọng bây giờ là phải tìm được quần áo dày.
Thích Mê không vội quay lại lớp Đậu Đinh mà đi vòng qua cổng đến một hành lang khác.
Nguyệt
Nhà trẻ có thiết kế đơn giản, hình chữ U. Lớp Đậu Đinh ở sườn bên phải, phòng nghỉ của giáo viên ở sườn bên trái, bọn họ thường treo một ít quần áo trong tủ phòng trường hợp quần áo của các con bị bẩn.
Nếu may mắn thì có thể tìm được một hai cái.
Thích Mê co rúm người bước vào, tiếng giày da đi trên nền đất vang vọng trong hành lang.
Đột nhiên, cô dừng lại.
Mắt bắt đầu tìm vũ khí có thể tiện tay dùng.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy một con sâu thịt lớn như vậy!
Tròn trịa, một con to chừng lòng bàn tay, tập hợp thành hai, ba cụm ở rìa hành lang, ngọ nguậy trên sàn nhà trơn nhẵn. Thịt toàn thân màu trắng, đầu và đuôi màu đỏ, nhìn qua trông như hai con mắt kì dị.
Hoặc cũng có thể là mắt thật. Thích Mê đứng im vài giây, những con sâu ban đầu còn bò linh tinh giờ đồng loạt hướng về phía cô.
Thích Mê bỗng cảm thấy ớn lạnh.
Không biết có độc hay không, cô không dám hấp tấp gϊếŧ chúng nên chạy vào trong một phòng học, lấy một cây chổi nhựa dài, cẩn thận quét lũ bọ vào một góc, tránh chất lỏng màu vàng không rõ trên mặt đất, còn tiếp tục đi.
Mùi hôi thối trước mặt càng ngày càng nồng, cô nắm chặt cây chổi, bước chân chậm lại.
Tí tách!
Một thứ chất nhờn màu vàng không rõ là gì từ trần nhà rơi xuống, có mùi tanh tưởi.
Thích Mê đột nhiên ngẩng đầu, phía trên!?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nhà trẻ Xuân Nha, lớp Đậu Đinh.
Chơi được vài vòng, bọn trẻ dần mất hứng. Đỗ Thụy có cố gắng khuấy động cảm xúc thế nào cũng không nghe. Một đứa tụt hứng, dẫn đến cả đám nháo nhào tìm cha mẹ.
Trong số đó, bé gái có đầu bob ngắn là đứa ồn ào nhất, há miệng hét lớn liên tục: “Mẹ ơi, mẹ ơi”.
Trịnh Viện Viện không nói nên lời, một tay che miệng cô bé: “Con hét cái gì vậy?”
Cô bé đầu bob ấy tên Vu Kiều Kiều, con gái ruột của Trịnh Viện Viện, cô bé có cái đầu tròn và đôi mắt to, dễ thương như búp bê. Nhìn thấy các bạn xung quanh náo loạn muốn tìm cha mẹ, cô bé cũng tham gia náo nhiệt, sau khi bị mẹ che miệng thì cười khúc khích: “Chơi vui.”
Trịnh Viện Viện cạn lời.
Cô ấy lo lắng liếc nhìn cửa sổ, nghĩ nếu là nhật thực thì lúc này cũng phải có ánh sáng chiếu vào chứ? Tại sao vẫn còn tối thế này?
Không chỉ vẫn đen kịt, mà không khí còn ngày càng lạnh.
"Cô ơi, khi nào chúng ta có thể ra ngoài tìm cha mẹ?" Phương Hân Duyệt, cô bé thắt b.í.m tóc hai bên, đôi mắt đỏ hoe, âm thanh nức nở hỏi. Bình thường cô bé là đứa khá mạnh dạn và hoạt bát, nhưng bây giờ cô bé lại sợ hãi đến mức bật khóc, cảm giác sợ hãi này giống như cảm lạnh, truyền từ người này sang người khác, cuối cùng bọn trẻ cùng bắt đầu khóc.
Trịnh Viện Viện vốn đã lo lắng, nên khi nghe thấy tiếng khóc của bọn trẻ, cô ấy lại càng gấp gáp hơn, xoa xoa cánh tay của mình nhìn về phía Đỗ Thụy: “Thầy Đỗ, hay là chúng ta chiếu đèn pin cho bọn nhỏ ra ngoài đi, để bọn chúng đứng trong này suốt cũng không phải biện pháp.” Nói gì thì nói, mấy phụ huynh kia cũng thật kiên nhẫn, tình huống này cũng không thấy chạy vào đây đón con.
Đỗ Thụy có chút mất tự nhiên giật mình, ngập ngừng nói: “Cứ chờ cô Thích quay lại đã.” Sau đó, anh ấy đi về phía cuối lớp, dọn từng chiếc giường nhỏ xuống, hô lớn: "Các em lại đây đắp chăn vào đi, đừng để bị nhiễm lạnh."
“Không, em muốn đi tìm mẹ!” Vương Tiểu Hổ mất kiên nhẫn, đeo cặp sách lên lưng chạy ra cửa. Vừa động vào tay nắm cửa định kéo ra, Đỗ Thụy đã lao tới đè cửa lại.
Đỗ Thụy bình thường không hay thể hiện cảm xúc ra ngoài, bọn trẻ cũng khá sợ anh ấy, giờ còn cau mày lại, càng thêm đáng sợ.
Vương Tiểu Hổ thấy thế sợ hãi rút tay lại.
“Đi, để cặp sách xuống, lên giường của mình đi.” Đỗ Thụy cố ý lạnh lùng nói.
Vương Tiểu Hổ khịt mũi, mặt xám xịt chạy đến chiếc giường nhỏ của mình, ném cặp sách Ultraman bên cạnh, kéo chăn bông nhỏ đắp lên người.
Đỗ Thụy nhìn chín đứa còn lại. Nếu có Vương Tiểu Hổ ngoan ngoãn thì sẽ có đứa thứ hai, đứa thứ ba... Cuối cùng, bọn trẻ không chịu được lạnh nên đều bỏ cặp sách xuống, ngoan ngoãn nằm lên giường của mình.
Vài phút sau, Triệu Nhất Triết vốn đang cau mày suy nghĩ đột nhiên nói: "Thưa thầy, em không nghĩ đây nhất định là nhật thực đâu."
Cậu bé là đứa trẻ thích học tập nhất trong lớp Đậu Đinh, thường xuyên hỏi đông hỏi tây, đúng là bộ não của cậu bé 4 tuổi này có nhiều kiến thức hơn các bạn đồng trang lứa: “Cha em nói rằng kỷ lục nhật thực dài nhất từng được ghi nhận là 12 phút, giờ đã vượt quá lâu lắm rồi.”
Trịnh Viện Viện nhìn Đỗ Thụy cầu cứu, lắp bắp đáp lại: "Đây... có lẽ là.. phá kỷ lục?"
Đỗ Thụy bất lực nhún vai.
Triệu Nhất Triết nghe vậy, trầm ngâm gật đầu, vui vẻ đá tung chăn ra: "Hay quá! Nếu phá kỷ lục, vậy chúng ta có thể đang chứng kiến lịch sử!"