Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh

Chương 30



Dường như cậu ta sợ bị Thích Mê phát hiện, vội vàng lén lút liếc nhìn vào phòng, thấy cô vẫn chuyên tâm loay hoay với món đồ trong tay mới lặng lẽ thở phào một hơi.

Ánh mắt kia vừa lưu luyến vừa dịu dàng, giống như bị một sợi dây trói chặt, rất lâu sau cũng không thu về.

Đột nhiên một cơn gió thổi đến, thiếu niên thu hồi ánh mắt, biểu tình đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Lưu luyến nhìn vào phòng một lần cuối, sau đó cậu lắc người biến thành một con bướm phượng đuôi đen, nhanh chóng bay đi. Sau khi cách xa nhà trẻ, cậu mới biến lại như cũ, trên khuôn mặt cao quý không biểu hiện cảm xúc.

Người triệu tập cậu là một nhóm người gồm hai nam một nữ, mặc âu phục đen chỉnh tề, trên cổ áo cài một cái huy hiệu hình chim phượng khá đặc biệt. Vừa nhìn thấy thiếu niên ba người nhanh chóng chắp tay ra sau lưng, hạ giọng: “Chánh án.”

Thiếu niên gật đầu, khẽ ừ một tiếng.

“Chúng tôi đã quay lại kiểm tra thông tin của người chơi trong thế giới tận thế, quả thực không có thông tin của mười ba người trong nhà trẻ kia, có thể lần này đã xảy ra một số bug không xác định.” Người phụ nữ dẫn đầu báo cáo, cô ấy buộc tóc đuôi ngựa cao, đeo một cặp kính gọng đỏ, trên huy hiệu chim phượng có khắc tên của cô ấy – Zero.

Thiếu niên giống như đã biết trước kết quả, nét mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, im lặng chờ Zero nói tiếp.

Zero nhíu mày, thử dò hỏi thiếu niên: “Chánh án, ngài có muốn phái vài người lại đây ngầm bảo vệ bọn họ không?”

“Không cần đâu.” Cậu trả lời.

Zero do dự một chút, vừa định nói tiếp thì bị thiếu niên cắt ngang: “Chỗ này giao cho tôi.”

Zero nghe xong, kinh ngạc đẩy mắt kính, nếu như không trải qua huấn luyện bài bản thì hiện tại miệng cô ấy đã há thật to rồi. Cô ấy giấu đi vẻ mặt kinh ngạc của mình, ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Ngài, ngài dự định đích thân bảo vệ nơi này sao?”

Thiếu niên liếc cô ấy một cái: “Ừm.”

Cậu vừa định rời đi, như chợt nghĩ tới điều gì, quay đầu lại, nói: “Trong khoảng thời gian này, nếu không có chuyện gì thì đừng tới tìm tôi, nếu có thì… Để cho cơ quan tự xử lý, hiểu chưa?”

Zero đứng nghiêm gật đầu: “Đã rõ!”

Thiếu niên đứng tại chỗ hai giây, nhìn Zero từ trên xuống dưới: “Còn chưa đi sao?”

"Rõ!" Zero bỗng nhiên tỉnh ngộ, lập tức mang theo hai cấp dưới rời đi.

Nguyệt

Thân thủ của ba người vừa nhẹ nhàng vừa nhanh nhẹn, nhảy vài bước đã lên được mái nhà như mèo, qua không bao lâu thì biến mất trong bóng tối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

*

Trong lớp Nha Nha.

Cán d.a.o Thích Mê chế tạo đã bắt đầu thành hình, bây giờ là lúc hàn xích sắt. Loại bút hàn chạy bằng pin này tuy tiện lợi và nhẹ nhưng vẫn không dễ sử dụng như loại bút hàn cắm trực tiếp, cô nhìn chằm chằm đến khi mắt bị khô mới có thể hàn cán d.a.o vào một đầu của xích sắt.

Cô cẩn thận đặt nó sang bên cạnh, đứng dậy đ.ấ.m vai vài cái, vận động một chút, sau đó mở điện thoại di động ra xem đồng hồ, đã sắp mười một giờ. Sợ sáng mai không kịp giờ chăm sóc bọn nhỏ rời giường, cô đi tới đi lui hai lượt rồi ngồi lại chỗ cũ, tăng nhanh tốc độ làm việc.

Cô cầm lên một thanh loan đao.

Đây là món đồ cô vô tình nhặt được trên đường, nhìn khá giống loại đao thắt lưng của dân tộc thiểu số, lưỡi đao cong cong hình trăng lưỡi liềm, đáng tiếc là phần cán đao bị nứt một vết khá lớn, thêm nữa cũng không có vỏ đao đi kèm, vậy nên cô chỉ có thể tự mình làm lấy.

Cô vừa sử dụng công cụ cạy mở phần cán đao cũ của thanh đao thắt lưng thì đột nhiên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng bước chân.

Có lẽ là tiếng vang nhỏ do giẫm lên cỏ khô.

Thích Mê lập tức đứng dậy, nắm chặt thanh loan đao bước tới gần cửa sổ.

Một tay đẩy cửa sổ đồng thời tay kia dứt khoát đ.â.m thanh loan đao ra ngoài.

Két!

Kim loại ma sát phát ra âm thanh chói tai, lực mạnh đến mức chỉ cọ xát vài giây đã tạo ra vài tia lửa.

Sau khi định thần nhìn lại cô phát hiện một thanh trường đao bản rộng và có chiều dài cỡ một người trưởng thành đang vắt ngang trước mặt cô.

Thích Mê chau mày, một tay dùng loan đao đánh nhau với trường đao, tay kia nhanh chóng chống lên bệ cửa sổ nhảy ra ngoài. Vừa đi cô vừa sờ vào con d.a.o gọt hoa quả giắt trên eo, dự định cho người bí ẩn này một đòn, nhưng lại nghe thấy người kia kêu dừng tay.

“Oh my god! Khoan đã! Tôi không phải là người xấu, tôi nhìn thấy ánh đèn nên muốn đến nhìn thử thôi!”

Thích Mê dừng lại nhưng vẫn nắm chặt thanh đao.

Trong ánh sáng lờ mờ của ngọn lửa, cô nhìn thấy người nọ là một người phụ nữ nước ngoài, tóc vàng mắt xanh, mặc áo hai dây màu xanh quân đội gợi cảm, quần yếm rằn ri, trên n.g.ự.c xăm một bông hoa hồng xinh đẹp.

Có vẻ như cô ấy thực sự sợ hãi, hai mắt mở to, liên tục lắc chiếc điện thoại di động đang phát sáng trong tay để chứng minh mình vô tội: “Đừng kích động, pretty girl, tôi không có ý xấu với cô đâu!”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com