“Đừng đi!” Lãng Dữ tranh thủ thời gian giữ c.h.ặ.t t.a.y cô.
Thích Mê dừng bước.
Sau khi lý trí trở về, giọng nói dịu dàng gấp gáp dần dần chồng lên mảnh sau cùng ký ức của cô ——
Giọng nói kia dặn: “Đừng tìm thần điện nữa, rời khỏi nơi này đi, hãy sống vui vẻ.”
Thích Mê chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Lãng Dữ.
Thời khắc này, cảm xúc trong mắt Lãng Dữ chất chứa quá nhiều, cuối cùng không thể che giấu được yêu thương trong lòng.
Cậu đột nhiên cúi đầu xuống, không nói lời gì nắm lấy cổ tay của cô, kéo cô tiến vào bên trong cánh cửa.
“Chị phải đi, bên kia mới chính là nơi chị nên sống.”
Tựa hồ sợ Thích Mê trốn thoát, cậu một mực dùng tay nắm thật c.h.ặ.t t.a.y cô, đưa cô đi về phía trước, ngón tay vốn tái nhợt lại thêm mấy phần lạnh buốt.
Đèn đường hai bên nhanh chóng lướt qua.
Có Thích Mê, có phiên bản thu nhỏ của Lãng Dữ, hơn nữa còn có dáng vẻ thiếu niên của cậu.
Có hình ảnh lúc bọn họ mới gặp lần đầu, có hình ảnh lúc bọn họ đoàn tụ, còn có thật nhiều cảnh mến mộ mà Thích Mê chưa từng để ý đến.
Ví dụ như lúc cô ở đêm tận thế ngâm nga khúc ca, Lãng Dữ đứng ở bên ngoài cửa sổ dịu dàng nhìn cô.
Ví dụ như Lãng Dữ thay cô đấu đầu với Tần Tuần Phong ở đấu trường, thân thể bị người ta bẻ gãy.
......
Lại ví dụ như, ở trong thế giới tận thế vẽ nguệch ngoạc, cuộc đối thoại giữa Lão Ngụy và Lãng Dữ.
Lão Ngụy: “Cậu thích cô ấy à?”
“Ừm, thích.” Một câu trả lời dịu dàng không hề do dự.
Nghe thấy âm thanh này, tay Lãng Dữ không khỏi rụt lại, nét mặt thoáng chốc càng trở nên mất tự nhiên.
Cậu đã quên việc mình từng thảo luận với lão Ngụy về vấn đề này, cậu vội vã bước đi, chỉ sợ càng nhiều việc mình làm sẽ bị cô phát hiện.
Cậu mím chặt môi, im lặng hai giây, thử giải thích: “Cái đó, thật ra không phải...”
Nguyệt
“Thật ra không phải như chị nghĩ đâu, đúng không?” Nghe lời giải thích lủng củng của cậu, Thích Mê không khỏi cười khẽ, cô rút tay ra, nhìn chằm chằm Lãng Dữ một lát rồi tiếp tục đi về phía trước.
“Chờ chị đưa mấy bé con kia an toàn trở về, chị sẽ lại tới tìm em hỏi thăm rõ ràng!” Cô nói.
“...”
Lãng Dữ biết trước sau gì cũng sẽ đến, nhắm chặt mắt thở dài:
“Được, em chờ chị.”
Ở cuối đoạn đèn, khoảng cách giữa hai người tựa hồ như cách một hố sâu, Lãng Dữ đứng tại chỗ bất động, không lên tiếng nhìn khoảng cách của cô đang dần kéo dài với mình, cuối cùng biến mất trong ánh sáng trước mặt.
Cậu cụp mắt xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng miết quả cầu trên sợi dây đỏ, đôi mắt xen lẫn quá nhiều cảm xúc.
Mấy phút sau, Thích Mê ra khỏi đoạn đường, trông thấy cánh cửa lớn màu vàng óng cao ngất trước mắt, bóng dáng mười mấy người to to nhỏ nhỏ đã tụ tập, mỉm cười chờ cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Mười mấy bé cưng vẫy vẫy tay nhỏ với cô: “Cô Thích chậm quá! Cô là người cuối cùng đấy!”
“Còn nói chờ chúng em nữa chứ, chậm quá đi!”
“Cô Thích, Địch Vân Đồng là người tới đầu tiên nha!”
Thích Mê mỉm cười, xoa xoa đầu nhỏ của Địch Vân Đồng: “Nhớ cha mẹ rồi phải không?”
Địch Vân Đồng đáp lời: “Dạ!”
“Mọi người hãy cùng nhau cố gắng, đẩy cánh cửa này ra nhé.”
“Được!”
Mọi người quay người dùng sức, cùng nhau đẩy cánh cửa lớn màu vàng óng này ra.
Chặng đường trải qua không biết bao nhiêu thời gian, cuối cùng đã vẽ lên một dấu chấm hoàn mỹ.
*
*
Reng reng reng ——
Đúng năm giờ, tiếng chuông tan học của nhà trẻ vang lên.
Cửa chính nhà trẻ Xuân Nha đầy kín phụ huynh đến đón con, người nào cũng đều mong mỏi, chờ đợi rước những cục cưng của mình về nhà. Mặt trời đã ngả về phía tây, bóng nhóm phụ huynh càng ngày càng dài, chen chúc nhau trong sân trường sạch sẽ.
Nơi này có xích đu có cầu trượt, khắp nơi đều được tô vẽ màu sắc rực rỡ.
Nơi này không có tận thế, trong sân cũng sẽ không có cỏ khô.
Ngay sau đó, mười ba người tựa hồ xếp đội hình thành thói quen như trong ngày tận thế, từ Đỗ Thụy dẫn đầu, tiếp đó là Trịnh Viện Viện ở chính giữa, Thích Mê đi cuối cùng, cuối cùng nhóm bé cưng của lớp Đậu Đinh đã tan học rồi!
Cả nhóm đều vô cùng mệt mỏi, ba giáo viên không mặc đồng phục của nhà trẻ, trên người bọn nhỏ cũng không phải quần áo mặc lúc sáng.
Các vị phụ huynh lớp Đậu Định nhìn nhau.
Họ không thể chờ đời xếp hàng mà từ từ bước ra, các bé cưng cơ hồ đã phá tan cửa lớn bay vọt ra ngoài, nhanh chóng lao vào trong n.g.ự.c người thân vừa khóc lại vừa cười, kích động kể lại trải nghiệm của mình trong chuyến phiêu lưu ngày tận thế này.
Triệu Nhất Triết níu tay nhỏ vào n.g.ự.c cha: “Cha ơi cha biết không? Tụi con đã đến một nơi không có mặt trời, thật sự là thế giới tận thế đấy! Nơi đó có rất rất nhiều côn trùng, nó lớn như này, lớn như này nè cha!”
Vương Tiểu Hổ nắm tay mẹ, hai mắt sáng lên chỉ về hướng Thích Mê: “Mẹ ơi, cô giáo Thích thật sự là một nữ chiến sĩ đấy, cô ấy đã đánh bại rất nhiều quái thú!”
Bành Di Thần ghé vào trong lòng mẹ ấm ức khóc không ngừng: “Con muốn ăn thịt hu hu, mấy ngày nay đều phải ăn rau, con gầy mất rồi!”
Diệp Thù Thi và Diệp Thù Từ nắm tay cha mẹ.
Diệp Thù Từ: “Ba ơi, trong bệnh viện tụi con gặp một cô tiên nữ nhỏ nghịch ngợm, chỉ có con nhớ được mọi người, cô Thích khen con giỏi nhất đấy!”
“Cô tiên nữ nhỏ đùa ác lắm. Làm cô Trịnh cũng đổ bệnh cơ.” Diệp Thù Thi không vui bĩu môi nói.
Lần đầu tiên Địch Vân Đồng đáng yêu nhất không khóc, chững chạc đàng hoàng kéo căng khuôn mặt nhỏ: “Mẹ, con đã trưởng thành rồi, sẽ không khóc nữa, con cũng có rất nhiều mẹ mới.”
Mẹ Địch: “?” Mẹ mới?
Dương Thắng Tráng to lớn giơ lên nắm đấm, khoe khoang thành tích của bản thân: “Cha ơi, con đã chiến đấu với người ngoài hành tinh đấy, con là người lão làng nhất nhóm! Có phải con rất lợi hại đúng không?!”