Thấy cô đứng trên cao, nhìn xuống mọi người, thân hình nhỏ nhắn trong phút chốc lại tỏa ra khí chất.
Dù sao cũng là lời của Thần nữ, không ai dám cãi, mọi người đều cúi đầu ngoan ngoãn tuân theo mệnh lệnh. Trưởng thôn tức giận nhưng cũng không dám lên tiếng, siết chặt chiếc gậy chống trong tay, cúi đầu đối mặt với cô.
"Bây giờ hãy để bệnh viện cố gắng hết sức để điều trị cho đứa trẻ này, ông có nghe thấy không?"
Mọi người nhìn nhau, chỉ có thể đáp: "Vâng..."
"Cảm ơn Thần nữ. Cảm ơn! Lòng tốt của người sẽ được tôi và con tôi ghi nhớ mãi mãi!" Người phụ nữ vội vàng cúi đầu cảm ơn.
Bé Thích Mê nhìn xung quanh, nhảy xuống xe, đi đến chỗ người phụ nữ và đỡ bà ta dậy. Đúng lúc này, đứa bé trong tay người phụ nữ phát ra âm thanh khe khẽ, cô hơi cụp mắt xuống, nhìn thấy một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại từ trong quần áo vươn ra nắm lấy tay cô.
Người phụ nữ cũng không ngờ con mình lại cư xử như vậy, ngạc nhiên nói: “Kỳ lạ, A Dữ của tôi trước giờ luôn sợ người lạ, sao lại…”
Bà ta còn chưa nói hết câu, dưới ánh nhìn của cô, bé Thích Mê mỉm cười xoa tay, cố gắng dùng đầu ngón tay ấm áp chạm vào lòng bàn tay của đứa bé.
Trong phút chốc, bàn tay nhỏ bé của cô đã bị cậu bắt lấy.
Đôi mắt của bé Thích Mê sáng lên, cô vẫy tay lên xuống như muốn chào đứa trẻ.
Đôi mắt đen sáng của đứa bé tràn ngập cảm giác như được bao phủ bởi ánh nắng.
Lúc này trưởng thôn không khỏi thúc giục bé Thích Mê lên xe, cô dừng lại, vẻ dịu dàng trong mắt cô lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt thờ ơ.
Cô thu tay lại, bình tĩnh quay người lại ngồi lên xe.
Tấm vải trắng được phủ xuống, cả đội lại bắt đầu.
Mọi người bước nhanh hơn qua tuyết, cuối cùng đã đến trước ngôi đền vào đúng giờ lành.
Ngôi đền nơi Thần nữ ở được xây dựng cạnh bậc thang lên trời. Có chín mươi chín bậc, không quá một bậc và không ít hơn một bậc. Tính cả bệ mà ngôi đền được xây dựng trên đó, nó có đúng một trăm bậc, rất gần với ngôi đền huy hoàng trên bầu trời.
Tuy nói là đền, nhưng thực chất nó chỉ là một bệ thờ nhỏ, rộng tầm hai mét vuông, thân hình nhỏ nhắn của Thích Mê ngồi xếp bằng trên bệ đá chạm khắc, không hề có
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
cảm giác trống rỗng. Bên trái và bên phải có lư hương và một số vật tế, mọi người đều quỳ dưới chân bậc thang, cùng nhau cầu nguyện cho Thần nữ vừa trở lại ngai vàng.
Bé Thích Mê ngồi thẳng, nhìn xuống tất cả chúng sinh, nhìn những người này quỳ gối trong tuyết trắng và thành kính tôn thờ cô.
Ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng chói lóa lên nền tuyết trắng xóa, khiến mọi thứ biến thành hư ảo. Cô nheo mắt lại, nhìn thấy bóng dáng hai người đang đi phía cuối đội, cũng giống như những người khác, họ đều cúi đầu chào cô.
Từ giờ phút này trở đi không còn cha mẹ hay con gái nữa, chỉ có Thần nữ và hai tín đồ trung thành.
Cô từ từ nhắm mắt lại, cởi sợi dây màu đỏ trên đầu rồi ném viên ngọc thạch trong miệng xuống chân bậc thang như đang trút giận.
Choang, ngọc vỡ thành hai nửa.
Trưởng thôn lộ ra vẻ kinh ngạc, thấy bé Thích Mê nhắm mắt không nói, ông ta cũng không dám tùy tiện nói chuyện với cô nữa, bởi vì cô bé năm tuổi này chính là người đưa ra lời tiên tri. Kể từ khi cô đảm nhận vị trí này, mọi lời nói và hành động của cô đều là ý thần linh.
Một sự tồn tại không thể chối cãi.
Trưởng thôn không dám nhìn chằm chằm quá lâu, vội vàng cúi đầu dẫn gần một ngàn người trong làng thành kính cầu nguyện: “Cầu xin Thần nữ phù hộ cho làng tôi xây dựng được thang lên trời, nhận được ân sủng của các vị thần càng sớm càng tốt!"
“Cầu xin Thần nữ phù hộ cho làng tôi xây dựng thang lên trời, nhận được ân sủng của các vị thần càng sớm càng tốt!" Mọi người đồng thanh nói to.
Như để đáp lại, những đám mây đen tan biến, Quỳnh Lâu Ngọc Vũ trên bầu trời tràn ngập ánh sáng và vẻ đẹp hiện ra, đẹp đến mức không thể diễn tả được, dù biết chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể chạm tới, nó vẫn âm thầm xuất hiện trong trái tim mỗi người.
Mười năm trước, khi Quỳnh Lâu Ngọc Vũ đột nhiên xuất hiện, nơi đây chỉ là một ngôi làng nhỏ bình thường và bình yên, người dân hàng ngày làm việc chăm chỉ từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn và sống một cuộc sống bình dị.
Nhưng dần dần, không biết từ bao giờ câu nói ‘chỉ cần đến thần điện nguyện vọng sẽ thực hiện được’ bắt đầu được lưu truyền trong mọi người, dần dần, ánh mắt của mọi người không chỉ giới hạn trên mảnh đất này, mà dừng trên cả phong cảnh hữu tình trên bầu trời.
Thần điện không thể chạm tới kia, lại đang đọng lại trong trái tim mỗi người.
Tòa cung điện mỹ lệ dường kia đang khơi dậy dục vọng nguyên thủy nhất chôn sâu trong người họ, đồng thời khiến nó từ từ bành trướng mở rộng, cho tới bây giờ đã không thể ngăn cản lại được… Tất cả mọi người đều buông lưỡi liềm trong tay xuống, bắt đầu tận tâm tận sức xây dựng thang trời, muốn đặt chân tới Thần điện trên không trung kia.
Nguyệt
Mọi người bắt đầu tin vào thần linh.
Nhất là từ sau khi Thần điện xuất hiện, thôn trang mười năm nay mưa thuận gió hòa, chưa hề xảy ra bất kỳ hiện tượng xấu nào càng khiến cho người nào cũng đặt niềm tin tuyệt đối vào thần linh, không ai hoài nghi thật giả của truyền thuyết kia.
Dục vọng vô hạn của họ được mở rộng, bọn họ bắt đầu không cam lòng thờ kính ngôi Thần điện này, mà càng muốn rút ngắn khoảng cách, để thần linh thực hiện nguyện vọng của mình.
Thế là có câu chuyện ‘Thần linh báo mộng’.
Ba năm trước, thôn trưởng mơ thấy Thích Mê nhỏ đi vào Thần điện, ông ta cảm thấy đây nhất định chính là chỉ thị của thần linh, vì vậy lúc ấy Thích Mê nhỏ chỉ mới hai tuổi cô bé đã được tôn thờ thành Thần nữ.